Dịch: Duẩn Duẩn
Đèn đóm lập lòe, khi mờ khi tỏ, từ tầng bốn mươi mốt nhìn xuống chỉ thấy được sắc đèn vàng rực của cảng Victoria. Dưới ánh sáng mờ ảo đó, bầu trời đêm của cảng Victoria hiện ra với một màu xanh thẫm huyền bí, càng tô điểm thêm cho nơi được mệnh danh là thủ phủ quốc tế này một vẻ đẹp lạnh lùng.
Đỗ Vạn Bảo cuối cùng cũng có thời gian rảnh rang đứng trước cửa sổ hít thở không khí và nhâm nhi một tách cà phê. Mới vài ngày trước thôi, một cuộc gọi khẩn cấp đã biến bà từ một quý phu nhân nhàn nhã đang ngồi thưởng thức cà phê ngoài trời ở Lyon thành một anh lính cứu hỏa cấp tốc. Mà cái người đánh cuộc gọi khẩn kia không ai khác chính là bà chủ Ngôn Kiều của bà ngày trước. Đỗ Vạn Bảo sau khi tốt nghiệp đại học liền đến làm thư ký cho Ngôn Kiều, sau đó dành hơn nửa đời người để theo chân bà ấy, cho đến khoảng bốn năm trước mới theo chồng di cư sang Pháp. Sau bốn năm sống nhàn nhã, bà không ngờ lại có một ngày mình phải quay về ngồi vào cái chức cũ thế này. Chẳng qua là sếp của bà từ Ngôn Kiều nay đã biến thành Ôn Ngôn Trăn. Vừa mới đến Hồng Kông không bao lâu, Đỗ Vạn Bảo đã phải đối mặt với vụ đắm tàu của chiếc du thuyền Apollo. Thế nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ông chủ lớn đã cho mọi người thấy rõ được bản lĩnh của mình.
Ôn Ngôn Trăn xử lý vụ tai nạn này vô cùng hoàn hảo. Điều đó buộc Đỗ Vạn Bảo phải dẹp bỏ mọi nghi ngờ về năng lực và kinh nghiệm làm việc của người đàn ông này.
Bà đã nhìn thấu điều này từ rất lâu về trước. Thông thường thì những tiểu thư công tử xuất thân từ danh gia vọng tộc, chỉ cần hơi hiểu biết hơn người thường chút đỉnh cũng sẽ được các nhà truyền thông tung hô lên trời, thực chất lại là thùng rỗng kêu to, ba voi không được một bát nước xáo. Ấy thế mà lại được các nhà phê bình vô cùng xem trọng. Có điều Ôn Ngôn Trăn không hề giống vậy, anh đích xác là thực chí danh quy, rất xứng với cái tên của mình.
Sau khi mở xong cuộc họp báo, tất cả nhân viên trong công ty đều thở phào nhẹ nhõm. Khoảng thời gian tiếp đó, ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt vào cổ phiếu tăng trưởng của Ôn thị. Buổi họp báo vừa mới kết thúc, cổ phiếu tăng trưởng cũng trũng xuống và dừng lại ở đó, không rớt xuống cũng không tăng lên nữa. Bấy giờ, mọi người vẫn giữ nguyên thái độ chờ xem kết quả.
Hiện tại, cũng chỉ có thể chờ đến khi thị trường chứng khoán mở cửa vào ngày mai.
Văn phòng trên tầng bốn mươi mốt vô cùng yên tĩnh. Ông chủ và trợ lý của anh cuối cùng cũng có thời gian rỗi rãi để ăn một bữa tối. Đỗ Vạn Bảo cũng có thời gian để pha cho mình một tách cà phê nóng. Vừa mới đặt tách cà phê lên bàn làm việc thì chuông điện thoại đã vang lên. Đó là tiếng chuông điện thoại cá nhân của Ôn Ngôn Trăn, sau vài lần cố chấp reo inh ỏi, Đỗ Vạn Bảo chần chờ hồi lâu, cuối cùng đành nhấc máy lên nghe, trên màn hình chỉ lưu một dãy số Ả Rập, không hề có tên người gọi đến.
Thường thì người biết số điện thoại cá nhân của Ôn Ngôn Trăn chắc chắn sẽ là người rất đặc biệt với cậu ta. Đỗ Vạn Bảo tiếp điện thoại, nhưng sau tiếng đáp của bà là một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
"A lô?" - Giọng Đỗ Vạn Bảo vang lên lần nữa, thậm chí bà còn dùng cả song ngữ Trung - Anh để trả lời đối phương.
Thế nhưng, đáp lại bà vẫn là một khoảng lặng, Đỗ Vạn Bảo đang tính tắt điện thoại thì đầu dây bên kia cất lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Xin lỗi ạ, là tôi gọi nhầm số."
Đỗ Vạn Bảo đặt điện thoại về chỗ cũ. Bà cứ có cảm giác cuộc điện thoại này có chỗ nào đó là lạ. Nhưng lạ ở chỗ nào thì nhất thời không rõ.
Uống xong tách cà phê thì Ôn Ngôn Trăn cũng vừa vào tới. Thời gian ăn tối vừa vặn đúng khoảng ba mươi phút. Lúc bước vào phòng làm việc, cậu ta còn đang cúi đầu nhìn bản thảo trong tay, vừa đi vừa nói chuyện với trợ lý Tiêu. Đỗ Vạn Bảo ngồi im một chỗ lặng lẽ đánh giá người sếp nhỏ hơn mình mấy chục tuổi này. Sống ở Lyon mấy năm trời, dưới sự "soi sáng" của mấy bà bạn, bà đã có thói quen ngồi ở quán cà phê ngoài trời, vừa chiêm ngưỡng vừa bình phẩm về những cặp mông săn chắc của các anh chàng đẹp trai.
Ống tay áo sơ mi đen sắn lên non nửa cánh tay, cúc áo thứ ba đã bị cởi hẳn ra. Đỗ Vạn Bảo không khỏi thừa nhận một điều rằng, Ôn Ngôn Trăn đúng là rất hợp với màu đen, dường như con người cậu ta vốn dĩ thuộc về màu đen thần bí, trông vô cùng quyến rũ và mê hoặc người khác.
Ánh mắt bà lướt dần xuống dưới, dừng lại trên bờ mông cậu ta, đúng thật là không tệ. Mặc dù không có hoóc-môn phát triển như mấy chàng soái ca phương Tây, nhưng thực tình không hề thua kém chút gì cả. Nếu như dùng động vật để hình dung chuyện này thì đàn ông phương Tây chẳng khác gì những con bò đực trong thời kỳ phát dục, sức hấp dẫn tràn trề bắn ra khắp mọi nơi, còn Ôn Ngôn Trăn lại là một con tuấn mã thiện chiến, sức hấp dẫn của cậu ta ẩn chứa sâu bên trong cơ thể.
Cặp mông cong đầy đặn kết hợp với chiếc eo hẹp cùng gương mặt cực phẩm ấy, thật sự là hoàn hảo phải biết, vợ của Ôn Ngôn Trăn xem chừng hời to rồi. Đỗ Vạn Bảo vừa mới nghĩ đến vợ cậu ta thì bất thình lình một chất giọng lạnh lùng vang lên: "Dì này, mẹ tôi mời dì tới làm việc chứ không phải để thưởng thức cơ thể tôi."
Dì á? Được lắm, được lắm! Đỗ Vạn Bảo rất muốn dùng tiếng Pháp không mấy thân thiện của mình để hỏi thăm cả nhà cậu ta đấy. Chốc lát sau, bà mới sực nhớ mình đã không còn là người phụ nữ dù đã lập gia đình nhưng ngày ngày vẫn nằm trên bãi biển Cannes "ăn đậu hũ" của mấy anh chàng đẹp trai bằng mắt nữa rồi.
Thực đúng là, đã lâu rồi không làm việc ở đây, làm bà quên luôn cả phép tắc! Đỗ Vạn Bảo đứng dậy, hắng giọng nói: "Xin lỗi, thưa sếp!"
Ôn Ngôn Trăn lạnh lùng hừ một tiếng, đưa bản thảo trong tay cho Đỗ Vạn Bảo: "Gửi thư cá nhân của tôi cho những người trong danh sách này, trong thời gian ngắn nhất phải hẹn được với họ. Trước mười hai giờ trưa mai, bắt buộc phải kết thúc cuộc họp với những người này."
Đỗ Vạn Bảo nhận lấy danh sách từ tay Ôn Ngôn Trăn, xem chừng tối nay lại phải thức khuya rồi.
***
Phạm Ca thả di động về chỗ cũ, điện thoại này có lẽ là của phục vụ trong quán chay để quên. Cô cũng không hiểu vì cớ gì khi nhìn điện thoại lại băn khoăn đến vậy, lúc cầm lên cũng chỉ muốn thử xem trí nhớ của mình có tốt hơn hay không, thử xem bản thân có còn nhớ số điện thoại của Ôn Ngôn Trăn hay không. Sau khi quay số xong, điện thoại của Ôn Ngôn Trăn được kết nối, bấy giờ cô mới giật mình thảng thốt, bàng hoàng nắm chặt lấy chiếc máy, may thay người nhận không phải là Ôn Ngôn Trăn.
Lặng lẽ đặt điện thoại về vị trí ban đầu của nó, Phạm Ca hơi mất tự nhiên ngó xung quanh. Xuyên qua bức bình phong, cô thấy các vị thực khách đang vừa dùng cơm vừa nhàn nhã trò chuyện.
Nếu như là những ngày bình thường khác thì đáng lẽ lúc này cô đang ở nhà với Ôn Ngôn Trăn. Bọn họ sẽ ngồi trên salon, xem những chương trình phát sóng trên tivi. Trong lúc Ôn Ngôn Trăn xem tin tức của anh thì cô ngồi một bên đọc sách của cô. Đôi lúc anh sẽ nói với cô vài câu, còn cô thỉnh thoảng cũng đáp lại anh vài lời, cứ như vậy mà qua hết một ngày.
Liên tục mấy ngày liền, Ôn Ngôn Trăn đều không có ở nhà. Phạm Ca chỉ ngồi ngẩn người trên sô pha, cho đến khi Kim tiểu thư tới lay cô tỉnh.
Bình thường, Phạm Ca chẳng đoái hoài gì đến điện thoại di động, có lúc sẽ để quên ở đâu đó. Vì vậy cô rất hay bị mất điện thoại. Nhưng chưa đầy mười phút, sau khi cô vứt nó ở một xó xỉnh nào đó, Ôn Ngôn Trăn sẽ xuất hiện và đặt vào tay cô một chiếc điện thoại khác.
Thế mà hôm nay, tuy Phạm Ca không hề rời khỏi nó dù chỉ là một giây, cứ ôm khư khư nó trong tay, vậy mà từ đầu đến cuối nó chẳng reo gì cả, điều này làm Phạm Ca cực kỳ tức giận. Cô cũng chẳng biết mình đang tức giận vì điều gì, song cục tức đó vẫn cứ theo cô về tận nhà. Sau khi hung dữ đập điện thoại vào gối của Ôn Ngôn Trăn vài phát, Phạm Ca mới thấy cơn giận trong lòng đã vơi đi một tẹo. Chỉ có điều, sau khi cơn giận qua đi, trái tim cô lại rơi vào khoảng trống.
Lần đầu tiên trong đời, Phạm Ca thật sự cảm nhận được chiếc giường mà Ôn Ngôn Trăn mua sao mà lớn quá đỗi.
Vào một ngày sau cuộc họp báo của Ôn Ngôn Trăn, các chuyên gia và học giả ngành kỹ thuật đã nêu lên quan điểm của mình về vụ chìm tàu du lịch Apollo trên chuyên mục riêng. Họ không hẹn mà cùng dành lời khen hết mực cho những thiết bị thoát hiểm khẩn cấp trên con tàu Apollo, và cho rằng đó là một hệ thống cực kỳ hoàn chỉnh, không hề có chút sơ hở nào.
Với những bình luận của các chuyên gia và học giả, cổ phiếu của Ôn thị đã bắt đầu tăng mạnh, đặc biệt là cổ phiếu tăng trưởng. Đài truyền hình Thanh Đảo luôn phiên báo cáo tin tức về việc cổ phiếu của Ôn thị đột ngột tăng vọt trong mấy ngày gần đây.
Sau khi nghe xong bản tin, Phạm Ca thở phào một tiếng rõ to, xem ra chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt rồi.
Khoảng chừng 8 giờ tối, Phạm Ca trở về nhà từ quán cơm chay, vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy Ôn Ngôn Trăn nằm một đống trên giường, vớ không thèm cởi, áo khoác không thèm thay, ngủ mê mệt không biết trời trăng mây gió gì.
Phạm Ca nhẹ nhàng bước tới cởi vớ ra cho anh, định bụng lấy điện thoại trong tay anh thì làm anh tỉnh giấc. Ôn Ngôn Trăn tiu nghỉu nhìn Phạm Ca một lát, sau đó mí mắt lại trũng xuống, như thể đang giằng co với nhau. Một lúc sau, anh mới mơ mơ màng màng thốt một câu.
"Để anh ngủ một lát, ngủ một lát dậy sẽ giúp em giữ Kim tiểu như ở lại. Em yên tâm... chỉ cần là những gì Phạm Ca muốn, dù phải dùng... dùng cách gì anh cũng sẽ làm được..."
Nói xong, Ôn Ngôn Trăn nhắm nghiền hai mắt, nặng nề đi vào giấc ngủ, chốc lát sau tiếng hít thở đều đều truyền đến.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, Phạm Ca bỗng thấy lòng vô cùng xót xa. Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được rõ ràng nỗi đau của người đàn ông tên Ôn Ngôn Trăn, người đàn ông này là chồng của cô. Cảm giác đau đớn đó còn hòa lẫn với sự sợ hãi.
Phạm Ca đã mơ một giấc mơ.
Trên một vùng đất sắp bốc cháy, có một bóng người đứng dưới ánh mặt trời rực lửa, ánh sáng đó như bao trùm lên nó. Cô dùng hết sức bình sinh chạy về phía cái bóng, mặc kệ những đớn đau nằm dưới lòng bàn chân. Cô cố chạy thục mạng về phía trước nhưng làm thế nào cũng không thể với tới được cái bóng, cho dù có cố gắng đến đâu thì nó vẫn đứng yên một chỗ. Cuối cùng cô ngã lăn xuống đất, nhìn cái bóng mệt mỏi đến tuyệt vọng, ai oán hỏi: "Tại sao tôi luôn là người phải chạy đến gần cậu? Tại sao..."
Giọng nói kia thê lương đến cùng cực, thê lương đến mức cô phải bịt chặt hai tai, gắng hết sức mở choàng đôi mắt ra, tìm cách chạy trốn khỏi giấc mộng. Trong mơ mơ màng màng, cô thấy một bóng người đang đứng trước giường mình.
Bóng người đang cử động đó đưa lưng về phía Phạm Ca, dưới ánh đèn hoàng hôn hòa cùng tia sáng hừng đông ngoài cửa sổ, tựa như một giấc mộng.
Phạm Ca chớp mắt nhìn, chốc lát sau mới nhận ra Ôn Ngôn Trăn đang đứng quay lưng về phía cô lau tóc. Mỗi động tác đều vô cùng cẩn thận, như sợ phát ra một tiếng động nhỏ sẽ làm cô thức giấc.
Phạm Ca mím môi, không kiềm được mỉm cười, ánh mắt dời xuống dưới.
Ặc... Ôn Ngôn Trăn không hề mặc quần áo! À, không, anh để trần phần trên, phía dưới có bận chiếc quần ngủ màu kaki, trông chiếc quần ấy như đang leo bám hờ hững bên hông anh.
Phạm Ca nghĩ thầm, hẳn mình phải dời mắt hoặc nhắm mắt mới phải, ngặt nỗi ánh mắt cô lại không kìm được mà quanh quẩn bên hông Ôn Ngôn Trăn. Bỗng nhiên, cô nhớ đến những lời mà Kim tiểu thư từng nói, muốn biết cơ thể của đàn ông có gợi cảm hay không, bạn phải nhìn từ phần bụng dưới của anh ta lên trên, nếu thời gian bạn dừng ở bụng dưới của anh ta quá lâu, chứng tỏ người đàn ông đó vô cùng gợi cảm, gợi cảm đến mức khiến bạn muốn đặt bàn tay lên bụng dưới của anh ta, sau đó dọc theo đường cong ấy mà giựt phăng dây lưng của anh ta, hoặc cũng có thể không kịp tháo dây lưng mà vồn vã luồn thẳng tay vào trong.
Luồn tay... Luồn tay vào?
Suy nghĩ này đột nhiệt nhảy ra trong đầu Phạm Ca, như bị chính bản thân mình hù dọa, cô vội nhắm tịt hai mắt lại. Nhìn mà coi, cô đang suy nghĩ bậy bạ gì? Khốn thay, đâu chỉ dừng lại ở đó, trên tấm lưng rắn chắn dài rộng của Ôn Ngôn Trăn còn đọng lại mấy giọt nước trong suốt, từ từ trượt xuống theo đường cong của thắt lưng rồi chui tọt xuống phần lõm phía dưới...
Phạm Ca bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hết lần này tới lần khác, hơi thở của Ôn Ngôn Trăn càng lúc càng sát tới gần cô, hòa lẫn vào đó là hương nước gội đầu và mùi bánh xà phòng. Mùi hương đó như xa như gần lượn lờ trước đầu mũi Phạm Ca.
Thời khắc này, đột nhiên trong đầu Phạm Ca bật ra một ý nghĩ, ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức...
Đến mức khóe môi của Phạm Ca cũng vểnh lên.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Mấy đứa thấy chưa, Ôn công tử câu mất hồn Phạm Ca rồi. Phạm Ca động lòng xuân rồi~
~~~~~~~~~~~~~~~~~
P/s: Tớ cũng có lời muốn nói ~ Phạm Ca không thèm cái mông cong của anh đâu nhé ^^
Xì poi ở một chương xa "tít tắp" ạ:
"Ôn Ngôn Trăn, anh không thích vị trái cây hả? Thế anh thích vị gì?"
"Cái gì?" "Phạm... Phạm Ca, em vừa nói gì đó?"
"Em hỏi là anh thích bao cao su vị gì?!"
................
"Anh thích vị tự nhiên không mùi."