Nhân viên quán bar cuối cùng vẫn đánh thức Trang Khâm dậy, Trang Khâm mơ mơ màng, cánh tay tê cứng đứng lên.
Cậu đi tới quầy bar lấy hóa đơn tính tiền, nhân viên hỏi cậu: “Tiên sinh, phòng của anh là phòng nào?”
“Tôi, tôi ở…” Trang Khâm lờ mờ, lần mò rút thẻ phòng ra, mũ kẹp dưới tay bị rơi xuống đất, cậu đáp: “1207.”
Cậu ký tên xuống, vốn không để ý trong quán bar có những ai còn ngồi lại, cầm hóa đơn rồi đi mất.
Cậu đi rất loạng choạng, không biết là do còn buồn ngủ, hay là thực sự uống say rồi, đầu đập vào cửa kính trong suốt, nhân viên vội vàng kinh hoảng thất thố tới dìu cậu, hỏi cậu có sao không.
Trang Khâm mắt đầy đom đóm, xua tay nói “I’m OK”, cũng không cần trợ giúp, giơ tay đỡ trán choáng váng đi mất.
Lý Mộ còn chưa uống xong rượu đã đi nhận hóa đơn ký tên, nhân viên nhặt mũ dưới đất lên đưa cho anh, nói: “Tiên sinh, đừng để quên đồ của ngài lại.”
“Không phải của tôi.” Lý Mộ đứng lên, hơi khựng lại, “Đưa cho tôi đi, cậu ta ở cùng một tầng với tôi.”
Treo mũ lên tay nắm cửa phòng 1207 xong, Lý Mộ về phòng nghỉ ngơi.
–
Vận may của Trang Khâm không tệ, trưa hôm sau cậu ngủ dậy, nhận được tin nhắn của hãng hàng không thông báo tối nay 6 giờ máy bay cất cánh, chuyến bay chuyển tiếp kia của cậu, cũng chỉ bị chậm hai tiếng là có thể cất cánh rồi.
Cậu thu dọn mọi thứ, khi mở cửa lại thấy chiếc mũ lưỡi trai treo ở tay nắm cửa, ngơ ngác vài giây, cũng không nghĩ nhiều, đội lên đầu xong thì xuống tầng trả phòng.
Cậu gặp phải du học sinh Trung Quốc ở sân bay, du học sinh hình như nhận ra cậu, nhưng không dám chắc chắn, vì thấy cậu chỉ đi một mình, không có vệ sĩ cũng không có trợ lý bên cạnh, thế nên cũng chỉ nghĩ là người giống người mà thôi, cuối cùng cầm điện thoại lên chụp cậu, nhưng không bước tới.
Tận tới lúc lên máy bay, Trang Khâm ngồi xuống, gọi một ly thức uống nóng.
Chỗ ngồi bên cạnh trống, khi máy bay sắp cất cánh rồi, mới có người tới.
Người đàn ông kia rất cao, ngày mùa đông anh mặc một cái áo khoác safari, quần vận động, tùy tiện mặc lên người anh cũng thật giống như một người mẫu nam mới bước xuống từ sân khấu trình diễn thời trang của Zegna.
Vị người mẫu nam này đứng lên, cất hành lý của mình, không để tiếp viên hàng không giúp đỡ. Trang Khâm vừa lấy kịch bản ra định xem, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại thấy được người đàn ông bên cạnh.
Hình dáng sườn mặt hoàn mỹ, khi cúi đầu kính râm màu đen trượt trên sống mũi cao thẳng xuống chóp mũi, có lẽ là còn chưa tỉnh ngủ, trông giống như một con sư tử thành niên, tỏa ra khí tràng người sống chớ lại gần.
Có lẽ là do ánh mắt kinh ngạc của cậu dừng lại quá lâu, người đàn ông nghiêng mặt, cúi đầu.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Đôi mắt của Trang Khâm làm người rất khó quên, sáng ngời lại có thần kì lạ, thế nên Lý Mộ rất nhanh đã nhận ra, hiếm có lúc mở miệng nói chuyện với người lạ: “Đi Chicago?”
“Không phải… Tôi về nước, tới O’Hare chuyển chuyến.”
Lý Mộ gật đầu, khí lạnh bốc ra toàn bộ, hai người không nói thêm gì nữa.
Trang Khâm không khỏi cảm thấy quá khéo, trước kia cả đời ngẫu nhiên chỉ một lần gặp được nhân vật lớn, sau khi trọng sinh, chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã chạm mặt hai lần.
Những tháng ngày về sau kia, cậu không có cơ hội làm việc, quay trở lại hát hí kịch cũng không ai hỏi thăm, Trang Khâm dứt bỏ tình yêu thương nhiệt tình đối với biểu diễn, muốn chuyển qua làm sau màn, một lần ngoài ý muốn, cậu trở thành người cắt ghép video trên Bilibili, tri thức cậu học được ở Học Viện Điện Ảnh đã xuất hiện công dụng.
Sau khi cậu phát hiện chuyện này có thể kiếm được không ít tiền, thì liền coi đây là con đường sống. Cậu xem qua không ít phim, từ phim trong nước ra tới nước ngoài, đại đa số đều đã từng xem, điều này làm cho việc cắt nối biên tập của cậu càng thêm thuận buồm xuôi gió, toàn bộ quá trình chuyển nghề đều diễn ra trôi chảy. Có cả minh tinh muốn lăng xê, trợ lý ngầm tìm tới cậu để cắt ghép CP moments.
Ai cũng không thể ngờ, người ngày xưa từng đứng trên đỉnh, sau khi rời khỏi giới lại bắt đầu cắt ghép video trên Bilibili, không chỉ vậy, còn dựa vào một mình cậu nuôi sống một đám fans CP gào khóc đòi ăn.
Cậu cũng nhiều lần nhận được yêu cầu của fans muốn ghép đôi Lý Mộ với chính chủ nhà họ, Trang Khâm tiếp nhận, ai ngờ lại nhận phải hơn trăm vạn reports, khiến cậu suýt nữa đã phải lên hầu Tòa.
Đây cũng là lí do mà Trang Khâm biết được Lý Mộ cực kì ghét người khác bám lấy mình chơi lăng xê, xào nấu CP với anh.
Trang Khâm ban ngày làm editor cắt nối biên tập video, đêm khuya tĩnh lặng lại lén ở trong phòng xem phim điện ảnh một mình, xem xong thì đứng giữa căn nhà tối đen như mực, tự mình diễn, không có sân khấu, cũng chẳng có người xem, tự mình vui.
Cậu có hơi thích, không, phải nói là rất thích, rất thưởng thức người diễn viên Lý Mộ này. Giờ khắc này, Trang Khâm cũng không nghĩ gì khác, chỉ xuất phát từ việc thưởng thức nên muốn làm quen người này, cậu liền hỏi: “Ngài tới Minnesota, chủ yếu là để trượt tuyết?”
“Leo băng.” Lý Mộ lời ít ý nhiều đáp.
Cậu ồ ồ hai tiếng, máy bay cất cánh, Trang Khâm cũng không nói gì nữa.
Cậu cũng không phải là không biết giao lưu, chẳng qua xuất phát từ nỗi băn khoăn, nên cũng không tiếp lời với anh, dù sao bây giờ theo lý cậu cũng không biết Lý Mộ là ai, có bối cảnh gì, hai người chẳng qua là hai người xa lạ bèo nước gặp nhau, nếu nhiệt tình quá, sợ sẽ phản tác dụng.
Thấy Lý Mộ cũng đeo tai nghe lên, mở máy tính ra, như đang xem văn kiện gì đó, thì cậu cũng đeo tai nghe, mở trang đầu tiên của kịch bản ra.
Ngôn ngữ trong kịch bản, người chưa từng được học qua, sẽ khó có ai có kiên nhẫn đọc hết.
Có điều cách sáng tác kịch bản “Tàng Tâm” này có hướng đi theo phong cách Nhật Bản, cũng không khác với tiểu thuyết cho lắm.
Cảnh đầu tiên, chính là nam chính Giang Trác xuất hiện.
Hắn là cô nhi, cũng là một sát thủ được bồi dưỡng chuyên nghiệp, tới Thái Lan làm một nhiệm vụ.
Bối cảnh giả thiết là ở Đông Nam Á, nghe nói là do đã từng nghiên cứu kĩ lưỡng mới đặt ra như vậy.
Địa điểm là một thành phố nhỏ nằm ngoài rìa Thá Lan, đông đúc, hỗn độn, nhiệt tình, mê ly… đủ các du khách từ khắp nơi trên thế giới đều tới.
Đời trước vì bị kĩ thuật diễn xuất của Lý Mộ thuyết phục, cậu đã xem bộ phim này rất nhiều lần, thế nên ấn tượng khắc sâu.
Trang Khâm tay cầm kịch bản, chìm vào hồi ức về bộ phim.
Lý Mộ đóng vai sát thủ Giang Trác, nhận một nhiệm vụ ám sát ở Đông Nam Á, nhiệm vụ này thành công, lại bởi có chút sai lầm nhỏ, hắn bị bắn thương, bị vài người đuổi giết, hắn xuyên qua một tiệm tạp hóa, dùng vật dụng thô sơ xử lí miệng vết thương dưới một hàng hiên tối om không người.
Lúc này, một cánh cửa bỗng được mở ra trước mặt hắn.
Mở cửa ra chính là một thiếu niên tầm mười mấy tuổi, có làn da trắng rất hiếm thấy ở Đông Nam Á, mặc áo ngắn tay, quần cộc, đi dép lê, dùng tiếng Thái hỏi hắn: “Anh tới sửa ống nước à?”
Giang Trác cảnh giác nhìn cậu chằm chằm, ngón trỏ lặng lẽ đè lên cò súng.
Đôi mắt của thiếu niên kia có vẻ không được tốt, không phát hiện hắn đang chảy máu, cũng không phát hiện hắn cầm súng, đã lên nòng, chuẩn bị giết chết mình.
Xác nhận trong chốc lát rằng đôi mắt của thiếu niên thực sự không nhìn thấy được, Giang Trác mới đi qua.
Thính giác và khứu giác của thiếu niên cực tốt, đã ngửi thấy được mùi máu tươi, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó: “Anh không phải là thợ sửa ống nước.”
“Không phải.” Giang Trác biết nói tiếng Thái, đồng thời thấy được toàn cảnh căn nhà này, không quá lớn, rất cũ, có lẽ là cậu trai này ở một mình. Trên bàn có vài tờ giấy thông báo tìm người thuê nhà, hắn nhớ nhanh nội dung của tờ giấy kia, hắn lại nhớ khi mới bước vào, ở ngoài tiệm tạp hóa cũng chỉ thấy trong nhà có một người, mắt hắn lướt qua sẽ nhớ được rất nhiều thứ, đây là do huấn luyện mà ra.
“Tôi thấy thông báo cậu dán trên tường, tôi tới để thuê nhà.” Hắn thuận tay móc đô la Mỹ trong túi ra.
“À… Anh thuê nhà à, anh có biết nấu cơm không?” Thiếu niên nói, “Tôi đói rồi, phòng bếp bên kia, anh nấu cơm cho tôi ăn trước đã.”
Trên thông báo tuyển người thuê nhà của cậu có yêu cầu khắt khe, tiền thuê đã hạ tới mức rất thấp, gần như không cần tiền, nhưng yêu cầu bạn cùng phòng phải biết nấu ăn, dọn nhà, còn phải giúp cậu dọn dẹp nữa.
Câu chuyện từ đó bắt đầu, mới đầu sát thủ chỉ ở lại chỗ của thiếu niên để dưỡng thương, nấu cơm cho cậu. Lúc bắt đầu, sát thủ còn muốn giải quyết cậu, bởi thiếu niên luôn sai hắn làm đủ chuyện, là một người rất phiền. Nhưng sát thủ đều không phải là người lạm sát kẻ vô tội, có nguyên tắc của riêng mình, giết đều là người tội ác tày trời, hắn nhẫn nại, trong quá trình ở chung, hắn dần dần hiểu rõ được đứa trẻ này.
Thiếu niên rất quen thuộc với mọi thứ trong ngôi nhà, rõ ràng vị trí đồ đạc trong phòng, có một lần sát thủ lỡ di chuyển vị trí của bàn ăn đi chỗ khác, thiếu niên xô vào liền bị ngã, đầu gối bầm tím, ngơ ngác vài giây, lại tự mình đứng dậy.
Thiếu niên có vẻ rất không có cảnh giác, còn thay quần áo, tắm rửa ngay trước mặt sát thủ.
Thiếu niên nói: “Anh thật tốt bụng, mấy người kia ở chưa được hai ngày đã trộm tiền của tôi, bị tôi đuổi đi.”
Sát thủ hỏi: “Sao cậu biết tôi không ăn trộm?”
“Tôi không nhìn thấy gì, nhưng không có nghĩa là tôi không biết tới những chuyện đó, anh là người tốt, chỉ là nấu cơm ăn không ngon gì cả, nhưng cũng còn ngon hơn chú nấu một chút.” Thiếu niên không nói cho hắn, thực ra cậu có thể thấy được một chút, chỉ là rất mờ, nhưng cậu đã quen giả làm người mù hoàn toàn.
Thời gian một tiếng sau đó của bộ phim, là diễn biến hai người họ ở chung, thảm thiết, mâu thuẫn nhưng dần dần lại trở nên dung nhập, hòa thuận.
Trong phòng nhỏ chỉ có quạt điện quay qua quay lại, một cậu trai chưa từng nếm thử hương vị tình yêu và một sát thủ lạnh nhạt ít tiếp xúc với phụ nữ.
Trong bộ phim điện ảnh mà cậu xem đời trước kia, giữa hai nam chính cũng không thăng tiến thêm bước nào, chỉ là cả bộ phim đều có bầu không khí của mối tình đầu say đắm quanh quẩn.
Hai kết phim, Trang Khâm đều đã từng xem, một là lần chiếu trong nước, bởi vì đã qua xét duyệt, sát thủ bị trừng phạt, còn một lần chiếu khác là thiếu niên chết, sát thủ báo thù, mang theo một bức ảnh chụp của cậu, rời khỏi đất nước này mãi mãi, ung dung ngoài vòng pháp luật.
Có thể nói cả bộ phim điện ảnh này đều là nhờ kĩ thuật diễn của Lý Mộ kéo lên, không có anh, chưa chắc bộ phim này đã nhận được thành công lớn tới vậy.
Bây giờ đã thực sự gặp được người, Trang Khâm phát hiện Lý Mộ và bản thân nhân vật này, rất giống nhau, khí chất của anh thích hợp diễn nhân vật như vậy, đây là nhược điểm, mà cũng là ưu điểm.
Bay tới Chicago rất nhanh, nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại bộ phim điện ảnh này, máy bay đã hạ cánh rồi.
Trang Khâm thu thập hành lý, xuống máy bay, còn nói chào tạm biệt với Lý Mộ.
Lý Mộ vừa ngủ một giấc, mới tỉnh, không nghe thấy cậu nói gì.
Trang Khâm cũng không quá quan tâm, bước xuống khoang máy bay.
Lúc này Lý Mộ mới đứng lên, lấy hành lý ra, bỗng lại thoáng nhìn thấy một tập giấy rơi xuống đất.
Đứa nhóc Trung Quốc kia lại để quên thứ gì rồi?
Lý Mộ thò tay nhặt lên, thấy được hai chữ to đậm dưới vệt ố cà phê kia.
“Tàng Tâm”.