Vì trời tối sớm, Trang Khâm làm việc và nghỉ ngơi cũng dần trở nên có quy luật, tám, chín giờ đã đi ngủ, ngủ tới tự nhiên tỉnh.
Sư phụ thương cậu, cũng không gọi cậu dậy luyện công.
Trời tối sớm, mặt trời cũng lên sớm, nắng sớm xuyên qua bức mành cũ, hắt lên sàn nhà màu đậm cổ kính.
Trang Khâm trước kia ngủ rất tốt, vô ưu vô lự, mỗi ngày sợ nhất chính là trí nhớ của mình không tốt, ngày hôm sau lúc kiểm tra học thuộc lời hát không nhớ sẽ bị phạt. Sau trưởng thành rồi, chuyện trải qua nhiều, không còn được như trước, vấn đề mất ngủ khá nghiêm trọng, đi ngủ biến thành một chuyện rất khó khăn.
Mới chỉ có chút động tĩnh, đã như chim sợ cành cong vậy.
Cậu cảm thấy mặt hơi ngứa, giơ tay sờ một chút, lại như đụng phải thứ gì đó, Trang Khâm cảm thấy có gì đó không đúng, chần chừ một lát, lại chậm rì mở mắt ra.
Một khuôn mặt phấn chấn oai hùng đẹp trai dán lại cực gần.
“Em…” Cậu hoảng sợ.
“Anh dậy rồi hả?” Cậu trai tì sát vào bên tai sư ca mình nói chuyện.
Trang Khâm mơ hồ gọi: “Tiểu Đao?”
Người ghé vào giường cậu, chính là sư đệ Tiểu Đao của cậu.
Tiểu Đao khẽ nói: “Có phải em đánh thức anh dậy rồi không? Anh ngủ tiếp đi.”
Trang Khâm hơi không được tự nhiên: “Sao em lại ngủ trên giường anh?”
Tiểu Đao bật cười: “Phòng anh ngủ chính là phòng của em mà, sư ca, trước kia chúng ta luôn ngủ chung với nhau…”
Mắt Trang Khâm mở to ra thêm một chút, sư đệ kế thừa hoàn mỹ toàn bộ ưu điểm của sư phụ sư nương, mặt lờ mờ mang theo chút bóng dáng của sư phụ khi còn trẻ, tuy tuổi thì chưa lớn, nhưng đã thấy được dáng vẻ vạn người mê về sau. Có lẽ là do tiếp nhận giáo dục của nước ngoài một thời gian, toàn thân cậu tỏa ra sự nhiệt huyết.
Tuy rằng sư đệ còn nhỏ, nhưng dù sao cũng không thể như trước đây được nữa.
“Em về từ lúc nào vậy?” Trang Khâm ngồi dậy, sư đệ ngồi bên mép giường nói: “Em vừa về, về là vào xem anh luôn, ai ngờ lại đánh thức anh dậy.”
“À… trường em nghỉ rồi hả?”
“Cho nghỉ từ sớm rồi, nghe nói anh đến, em mới về.”
Trang Khâm gật đầu nói: “Đây là phòng của em, vậy để anh dọn sang bên cạnh.”
Bên cạnh còn có hai phòng, là phòng của hai sư tỷ.
“Đừng đừng, em về là anh không muốn ngủ chung với em luôn rồi sao? Trước kia mình có một viên kẹo cũng phải chia đôi cùng nhau ăn cơ mà, sư ca, anh không thương em nữa rồi sao?” Cậu ấm ức chớp chớp mắt.
“Thương.” Trang Khâm thấy đau đầu, đứa nhỏ Tiểu Đao này, nhỏ hơn cậu hai tuổi, lại thích dính cậu, rất thích làm nũng. Cậu vẫn luôn đối xử rất tốt với sư đệ, sau này tiểu sư đệ công thành danh toại, thu lưu người nghèo túng là cậu đây, Trang Khâm vẫn luôn rất biết ơn.
Chỉ là… nghĩ đến sau này cậu comeout, sư phụ tức tới nằm viện, thì lại cảm thấy thân mật như vậy thật không ổn.
“Giường em nhỏ quá, anh không muốn chen chúc với em, trong nhà không phải là còn phòng sao? Đợi chút nữa anh dọn qua.”
Tiểu Đao có chút tổn thương, rất là tội nghiệp ấm ức, đau lòng một hồi, cậu chạy ra ngoài, Trang Khâm cũng mặc kệ, nằm xuống ngủ tiếp, lần này cậu khóa cửa lại.
Tiểu Đao bịch bịch chạy xuống tầng, sư phụ đang nấu cơm liếc cậu một cái: “Sao rồi? Con đi xem sư ca của con rồi?”
“Con đánh thức anh ấy dậy.”
“Nó không mắng con?”
“Anh ấy muốn dọn phòng, không ngủ chung với con.” Cậu tức giận nói.
Sư phụ cười: “Đã bảo con đừng có chọc nó rồi mà. Giờ nó làm minh tinh, con xem nó rất mệt, lại vất vả, chút động tĩnh cũng dễ dàng làm nó tỉnh, con vẫn đừng nên chọc nó thì hơn.”
Tiểu Đao ồ một tiếng, nghĩ tới những chuyện trên mạng nói, không khỏi cảm thấy thương sư ca, thấp giọng nói: “Sư ca nhìn có vẻ rất mệt, ánh mắt khi nhìn con, còn cả giọng điệu khi nói chuyện, đều không còn giống như trước kia, giống như cất giấu rất nhiều tâm sự, cha, cha không biết giới giải trí này hỗn loạn tới mức nào đâu, ai mà biết… anh ấy không có gì cả, không có bối cảnh cũng không có quan hệ, ai cũng bắt nạt được.”
Ánh mắt của sư ca làm cho tâm tư mẫn cảm của Tiểu Đao thấy đau lòng, cậu và sư ca lớn lên bên nhau, hiểu rõ sức khỏe của sư ca thế nào, đánh võ luyện công, ngày hè phơi nắng suốt, mùa đông thì hứng sương giá, không ngày nào ngừng nghỉ, cho dù khung xương vốn nhỏ hẹp, nhưng cơ thể kia lại giống như một cây roi, gầy mà rắn rỏi.
Sức khỏe như vậy, làm sao lại đột nhiên ngất xỉu được chứ?
Sư ca có biến hóa gì, cậu đều có thể thấy rõ được, đôi mắt luôn sáng ngời đen láy kia, hôm nay nhìn thấy, thật giống như có cất giấu vật gì vô cùng hắc ám trong sâu thẳm, không biết là phải trải qua chuyện gì mới có thể trở nên như vậy, làm người thấy đau lòng.
“Cha, cha khuyên anh ấy đi.”
Trang Học Cửu thở dài: “Vậy sư ca con cũng phải nghe lời cha mới được.”
Năm đó để có thể học biểu diễn, ông đã nháo một trận với đồ đệ, giờ sao còn nghe lời được nữa.
Trong mắt ông cất chứa suy nghĩ gì đó, lại nhớ tới đồ đệ từng nói “Sư phụ, con chỉ biết hát hí khúc, diễn kịch, ngài muốn để cho con làm gì bây giờ?”
Ông cười khổ, bản thân mình hát Côn khúc cả đời, bây giờ lại phải cậy nhờ sư huynh đã dự kiến trước, tới Mỹ dốc sức làm ăn. Bản thân mình cũng không ăn nổi chén cơm này, sao lại bắt đồ đệ đi ăn được?
Tiểu Đao đã quay lại, cả nhà náo nhiệt. Trang Học Cửu đã hỏi cậu có muốn tới Mỹ ở không vài lần, Trang Khâm từ chối, ông cũng không nhắc lại nữa.
Lại thêm mấy ngày nữa, Trang Khâm tới sân trượt tuyết, nhưng không gặp được Lý Mộ.
Hai ngày nữa trôi qua, kết quả kiểm tra sức khỏe đã có.
Sư phụ không có vấn đề gì, chỉ là kết sỏi nhỏ một chút, không ảnh hưởng gì lắm, sư nương thì có vấn đề khá lớn, đó là có một khối u cần cắt bỏ.
Bác sĩ cảm thán: “Cũng may là phát hiện sớm, nếu chậm thêm chút nữa, vậy thì không cứu được!”
Trang Khâm rơm rớm nước mắt, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã đưa ra quyết định này, cũng may mình đã trở lại… cũng may còn có một cơ hội này, sư nương được cứu rồi.
Qua Tết Âm lịch, sư nương sẽ phẫu thuật, Trang Khâm trộm nghe thấy Tiểu Liên nói qua điện thoại, là người lớn trong nhà cậu ta, hỏi sao cậu ta không về ăn Tết.
Tiểu Liên đáp: “Ba à, con đã nói rồi đấy, con theo ông chủ ra nước ngoài, chỉ mấy ngày, mấy ngày nữa thôi… đừng giận, đừng mắng con, con sẽ mua quà về cho mọi người.”
Trang Khâm lỡ nghe được, sau đó cậu phát lì xì mừng năm mới cho Tiểu Liên, lại đặt vé máy bay cho cậu ta, để cậu ta về nước ăn Tết.
Vé máy bay đặt rồi không hoãn được, vé hơn một vạn, Tiểu Liên không đành lòng, bảo đổi vé, cậu lại nhất định không đổi, Tiểu Liên lo mình đi rồi, cậu không tự mình giao lưu với người khác được.
Trang Khâm bảo: “Tiếng Anh của tôi không thành vấn đề, lúc tới cậu cũng thấy rồi đấy, yên tâm.”
Tiểu Liên nhớ tới hồi trước Trang Khâm quay show, trình độ tiếng Anh còn bị học sinh tiểu học phỉ nhổ, tạo thành một sự kiện khắp giới.
Nhưng mấy ngày này ở Mỹ, cậu ta phát hiện tiếng Anh của anh Trang đúng là không tồi, rất lưu loát, gần như không gặp chướng ngại gì.
Chẳng lẽ là lén học bù lại rồi?
Trang Khâm tỏ thái độ kiên quyết, Tiểu Liên bị cậu dỗ, không bỏ được, đành về nhà trước, trên đường hối hận nhiều lần, rất lo cho Trang Khâm, muốn cậu ngày nào cũng phải nhắn tin báo bình an.
Sư nương phẫu thuật thành công, bác sĩ dặn bà nghỉ ngơi cho tốt, còn phải kiêng ăn vài món.
“Sư nương, thời tiết bên này quá lạnh, hay là người về nước cùng con đi?” Trang Khâm khuyên.
Sư nương thở dài: “Tiểu Lục Lạc à, ta và sư phụ con thật vất vả mới hạ quyết tâm ở lại đây, thật vất vả mới dàn xếp được, ta tuổi này rồi, không muốn lăn lộn nữa, chờ sức khỏe ta tốt lên, sẽ về thăm con, ở chơi vài tháng.”
Khuyên bảo không được, Trang Khâm chỉ có thể cố ở lại thêm mấy ngày, nhưng cậu cũng không thể ở bên này mãi được, trong nước còn có hợp đồng công việc cần ký và quảng cáo tồn đọng, không thể kéo dài thêm.
Cấp cao trong công ty bất mãn với cậu, muốn triệt bỏ tài nguyên của cậu, cậu không hề hấn gì, nhưng trước đó đã kí hợp đồng, không thể làm trái.
Làm trái với hợp đồng sẽ phải trả tiền vi phạm.
Hành trình nửa năm này của cậu đã được sắp xếp xong xuôi, giờ còn phải vội vàng về chụp ảnh bìa tạp chí, chị Mân rất lo, gọi điện cho cậu, nói vé máy bay của cậu đã đặt rồi, giục cậu phải về ngay.
Trời có bão tuyết, cậu cũng không bảo sư phụ lái xe đưa mình đi.
Từ thành phố Minneapolis về nước còn phải chuyển máy bay.
Trang Khâm thu dọn đồ đạc, đặt kịch bản “Tàng Tâm” vào balo, định lên máy bay sẽ từ từ đọc.
Ai ngờ lúc đang xếp hàng để gửi hành lý, lại nhận được tin nhắn, thông báo chuyến bay bị delay.
Vì bão tuyết, màn hình trong sân bay cũng thông báo vô số lần, rằng tất cả các chuyến bay xuất phát từ sân bay St. Paul, sẽ đến muộn vì lí do thời tiết.
Trang Khâm nhắn tin về trong nước: “Chị Mân, công ty hàng không sắp xếp cho em tới ở trong khách sạn gần đây một đêm, xem ra máy bay hôm nay không cất cánh nổi rồi.”
Cậu chờ trong phòng nghỉ của sân bay ba tiếng, lại có người tới thông báo, vì chuyến bay hôm nay không thể nào cất cánh được, nên mời cậu đến ở trong một khách sạn năm sao bên cạnh, chi phí do họ chi trả.
Tô Mân đau đầu nói: “Vậy phải bao giờ mới bay được? Bên “Monster Thời Thượng” kia chị không lùi lịch cho cậu được thêm nữa đâu!”
“Bão tuyết thực sự rất lớn.” Trang Khâm mở cửa sổ xe ra, đưa điện thoại thò ra ngoài cửa, tiếng gió ầm ầm truyền tới đầu bên kia, “Ngay cả ô tô cũng còn đang khó di chuyển.”
“Không thể sang tỉnh khác bay được à?” Tô Mân xem video ngắn của cậu qua WeChat, cảnh tuyết rơi kia, không khác nào sắp tận thế.
“Cậu đang yên đang lành tự dưng lại đòi ra nước ngoài!” Lúc này cô bắt đầu lo cho vấn đề an toàn của Trang Khâm, lẻ loi ở bên đó một mình, gặp bão tuyết lớn như vậy, cậu còn là nhân vật của công chúng, mới gặp sự cố nhỏ, nếu giờ lại có bước ngoặt gì đó, fans sẽ đến san bằng công ty mất!
“Không được, xe không lái được, tuyết quá lớn.” Cậu đóng cửa sổ xe lại, nhét tay vào trong túi. Quá lạnh, thời điểm này, không rõ khi nào mới có thể bay, dựa hết vào vận may, Trang Khâm cũng không có cách nào về lại chỗ sư phụ, nhỡ đâu hãng hàng không lại đột nhiên thông báo cho cậu thời gian bay.
Tô Mân đành phải dặn: “Tạp chí bên kia để chị đi nói, cậu chú ý an toàn, ở khách sạn đừng có chạy loạn đấy.”
Hành lý của Trang Khâm đã gửi vận chuyển, toàn thân cậu chỉ còn lại một cái balo, cậu đội mũ đeo khẩu trang như thường lệ, một mình đi vào khách sạn đã được sắp xếp, tới quầy lễ tân.
Khách sạn này cách sân bay 3km, bây giờ đã chật kín người. Ai cũng đang náo loạn lên, trên TV ở sảnh phát tin tức về các sự cố do bão tuyết, thoạt nhìn, trận bão tuyết này rất kinh khủng, ít nhất cũng phải kéo dài vài ngày.
Đăng ký xong, vào phòng ở, Trang Khâm bật máy sưởi, lên giường lớn, nằm xuống.
Khách sạn dù là năm sao nhưng cũng đã lâu rồi, cách âm rất kém, có thể nghe được đủ tiếng còi ô tô ngoài cửa sổ, phòng bên cạnh có tiếng trẻ con khóc nháo, mơ mơ màng màng ngủ được vài tiếng, đêm điện thoại có chuông, cậu bỗng bừng tỉnh.
Mặc thêm áo khoác, cầm một gói Minibar xé ra, Trang Khâm vừa ăn bánh vừa xuống tầng.
Đã là rạng sáng, vậy mà tới giờ này rồi, khách sạn vẫn rất hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có một người khách kéo vali ra ra vào vào, giày da và ống quần sũng nước, nôn nóng dò hỏi còn phòng không, cuối cùng đều chỉ nhận được một câu trả lời là đã kín chỗ cả rồi.
Nhà ăn trong khách sạn đã đóng cửa, cậu đói bụng, lễ tân có lòng nói với cậu: “Tiên sinh, anh có thể tới quán bar, ở đó có bán đồ ăn vặt.”
Theo đường mà nhân viên lễ tân chỉ, Trang Khâm vào quán bar trong khách sạn, có lẽ là do thời tiết, người bây giờ còn ngồi trong này, đã quây thành một vòng nói chuyện trời đất. Trang Khâm ngồi vào vị trí cạnh lò sưởi trong tường, đưa thẻ phòng ra, chọn chút hamburger, khoai tây chiên, gà rán trong menu, sau đó lại chọn một ly đồ uống gì đó mà cậu cũng không rõ lắm.
Thật không ngờ, đồ uống này hẳn là Cocktail, nhưng không có nhiều vị cồn cho lắm, mà mang theo vị ngọt, có mùi táo.
Người ngồi bên cạnh không biết là người nước nào, đang dùng thứ ngôn ngữ cậu không hiểu nói chuyện phiếm, tiếng bô bô cứ như thôi miên.
Sofa trong quán bar thật mềm mại, bị lò sưởi trong tường thổi cho ấm áp, ánh lửa kia chập chờn, bao phủ trước mắt.
Rạng sáng lúc một giờ, Lý Mộ bị động tĩnh phòng bên cạnh đánh thức, việc đầu tiên anh làm chính là gọi điện khiếu nại, không lâu sau, phục vụ khách sạn quả nhiên lên đây, tỏ ý xin lỗi, còn đi nói chuyện với phòng bên, bảo khách nhỏ giọng lại một chút.
Lý Mộ đã hết buồn ngủ hẳn, thay một cái áo lông, xuống quán bar dưới tầng.
Khi anh mới ngủ dậy, rất dễ cáu, nếu vô duyên vô cớ bị người đánh thức, sẽ có thể dễ dàng thấy được vẻ không vui, toàn thân phóng ra khí lạnh của anh.
Một mình ngồi trước quầy bar uống rượu, Lý Mộ nghe thấy hai nhân viên kia nói chuyện.
“Vị khách kia sao lại ngủ rồi.”
“Phòng của anh ta là phòng nào vậy?”
“Chúng ta có nên đánh thức anh ta dậy không?”
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trên sofa đơn cạnh lò sưởi trong tường, là một gương mặt châu Á có chút quen mắt, người này đang ngả đầu dựa vào cánh tay ngủ say sưa, khuôn mặt bị ánh lửa chập chờn hắt lên, đỏ ửng.
Lý Mộ nghĩ thầm, kia không phải là ngủ, mà là say rồi.