Mấy tháng này Trang Khâm không bận lắm, ngoài hoạt động nhãn hiệu, còn có mấy tháng hoàn thành bài tập của đạo diễn Tằng, sàng chọn kịch bản thì cũng có mấy quảng cáo các sản phẩm khác nhau do Diệp Táp sắp xếp cho cậu.
Từ khi trở thành đại sứ phát ngôn của nhãn hiệu CD, giá trị con người của Trang Khâm tăng hẳn lên, cho dù bản thân việc làm đại sứ này chẳng được bao nhiêu tiền, thậm chí vòng cùng thiết kế tặng cho fans còn không thu lại được tiền, nhưng giá trị con người vừa lên, lời mời làm đại sứ phát ngôn tới không ngừng, hơn nữa cậu còn vừa nhận một giải ảnh đế Berlin, phí quảng cáo cũng không cùng một cấp bậc với trước kia.
Quảng cáo cũng không cần phải tới nơi khác, cơ bản đều quay một hai ngày là nghỉ ngơi, Diệp Táp trừ thỉnh thoảng tới nhà tìm cậu ra thì đa số thời gian đều gửi tin nhắn.
Gần đây thanh danh của Trang Khâm đã xoay chuyển, không còn là bị bôi đen tới hot lên như trước, ảnh đế Berlin thêm đại sứ nhãn hiệu CD, tầm vóc đã cao lên rồi, cư dân mạng toàn là não cá vàng, tin tức nổ mạnh oanh tạc, đã không còn ai nhớ rõ mấy điểm đen không thể coi là vết nhơ của cậu. Nói tiếng Anh cậu không tốt, cậu đã thể hiện bản lĩnh trong chương trình, đọc thoại gốc vô cùng lưu loát, nói kỹ thuật diễn của cậu không tốt, vừa mới nhận giải ảnh đế Berlin, chẳng lẽ là cơ cấu đi cửa sau?
Diệp Táp nhẹ nhàng sung sướng tính toán: “Cậu còn khoản tiền bán vé chưa nhận về phải không?”
“Đúng vậy, tôi có đầu tư một phần vào phim điện ảnh. Tổng đầu tư hơn 70 triệu, tôi chiếm một phần bảy.” Trang Khâm biết, chỉ riêng bán bản quyền ra nước ngoài đã bù được vốn, vượt quá một trăm triệu, tương đương bán vé trong nước hoàn toàn là lợi nhuận.
“Gần đây đang là kỳ nghỉ hè, thành tích bán vé của phim điện ảnh cao nhất là 1 tỷ, nghỉ hè qua, phim của chúng ta vừa lên, có khi cùng lắm chỉ đạt được một phần ba.” Diệp Táp tính toán, cảm thấy lần đánh cược này cơ bản có thể hoàn thành sau khi phim điện ảnh chia hoa hồng.
“Đã nghĩ tới sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty sẽ đi đâu chưa?”
“Tôi còn chưa tìm công ty tiếp theo…” Trang Khâm gần đây xem nhiều kịch bản, một vài kịch bản trong đó cậu biết là có thể kiếm được tiền, có vài kịch bản chưa nghe thấy bao giờ, kỳ ngộ trọng sinh của cậu bao gồm những kịch bản trong tay này, chưa nói tới tham diễn, chỉ cần cậu có một chân đầu tư trong đó, là đã có thể kiếm được tiền.
“Tôi không tìm công ty khác có được không?” Bản thân cậu đã nghĩ rất lâu, “Tôi muốn tự làm việc cho bản thân, không làm công cho người khác.”
Diệp Táp: “Chỉ cần cậu trả lương cho tôi, cậu muốn đi đâu cũng được. Bản thân cậu có có đoàn đội, về sau đóng phim, quay quảng cáo, nhận thông cáo, toàn bộ không cần chia tiền, là chuyện tốt.
Trang Khâm không nói cho cô, mình không phải là muốn đơn độc thành lập phòng làm việc cá nhân, cậu còn có ý tưởng khác, lại sợ Diệp Táp chê cười, cũng không có mặt mũi nói ra, Trang Khâm cúi đầu nhìn 44 bản vẽ phân cảnh, cậu tiêu tiền mua một quyển sách làm kịch bản, bản thân cải biên thành phim ngắn, trở thành kịch bản mới.
Nhưng trước sau chưa khởi công, bản thân chưa từng học khóa học đạo diễn, cũng chưa từng học về nhiếp ảnh, căn cứ đâu mà làm đạo diễn?
“Còn đang vẽ?” Lý Mộ gõ cửa, đứng bên cửa: “Hay là đang suy nghĩ?”
“Không vẽ.” Suy nghĩ của Trang Khâm bị gián đoạn, nhìn những bức vẽ lung tung trên bàn sách, vội vàng thu dọn lại một chút.
Cậu chưa học qua vẽ tranh, tranh vẽ ra thực ra là nét bút đơn giản, vài nét ít ỏi diễn đạt cảnh này là kết cấu gì, thùng rác đã chất đầy giấy nháp.
“Làm bài tập nghiêm túc như vậy, muộn thế rồi, tắt đèn giúp em nhé?”
Lý Mộ biết đây là bài tập đạo diễn kia giao cho Trang Khâm, Trang Khâm vì thế mà tốn bao công sức, thường xuyên thức đêm vẽ mấy cái này, đôi khi đang ăn cơm, linh cảm đột nhiên ập tới, lập tức lấy giấy bút vẽ vài cái, người khác xem cũng không hiểu, chỉ mình cậu xem hiểu.
“Tạm đừng tắt.” Trang Khâm bày từng trang giấy lên bàn, “Em còn phải sửa lại ý tưởng một chút đã.”
“Làm việc mười hai tiếng rồi.” Lý Mộ đi tới bên cạnh cậu, vừa cong eo, rất nghiêm túc nhìn cậu, “Không để lại một tiếng cho anh à?”
Trang Khâm nhìn về phía anh, nhận ra mình đúng là đã coi nhẹ anh, một câu “Xin lỗi anh” tắc trong cổ họng, không nói ra. Cậu thò tay tắt đèn bàn đi. Đèn vừa tắt, trong thư phòng chỉ còn lại đèn tường bên cửa sáng lên, trong tầm mắt tối tăm, Trang Khâm nói: “Em chỉ là quá muốn làm xong việc này.”
Lý Mộ: “Không giới hạn thời gian nộp mà không phải sao?” Tuy rằng anh rất thích cảm giác chạy đua này của cậu, nhưng cảm giác bị bỏ quên cũng không thoải mái lắm, buổi chiều Lý Mộ bế mèo vào tìm cậu, Trang Khâm cũng chưa để ý tới, Lý Mộ đành bế mèo đi, tự mình đi tắm, tâm tình buồn bực tới tận giờ.
Trang Khâm luôn lo rằng mình sẽ có một ngày bỏ cậu ấy đi, nhưng trong lòng Lý Mộ làm sao lại không có nỗi lo này, cảm thấy cậu thích mình, thỉnh thoảng lại cảm thấy thực ra mình không quan trọng bằng công việc của cậu ấy.
“Phải, nhưng mà bây giờ em đang có nhiệt tình, muốn nhân lúc còn nhiệt huyết làm xong nó.” Trang Khâm vừa mới đứng lên, lại phát hiện chân đã tê rần, tay cậu chống bàn, cũng không dám động đậy chút nào.
Lý Mộ: “Tê chân à?”
“Ừm, không đi được.”
“Muốn anh bế không?”
“Không bế, chờ em một chút…”
Lý Mộ ngồi xổm xuống: “Lên đi, cõng em về.”
Trang Khâm do dự, bò lên, Lý Mộ đi ra ngoài, thò tay tắt đèn, Trang Khâm nói: “Chú Huy còn ở bên ngoài phải không? Anh thả em xuống trước đã, em hình như đi được rồi.”
“Người lớn tuổi đi nghỉ sớm.”
Trang Khâm ôm cổ anh, khi được anh cõng lên, cậu cúi đầu tựa sát vào mái tóc đen ngắn của Lý Mộ, hơi đâm cằm. Cậu cúi đầu, cọ cằm vào tóc anh, cảm thấy chơi khá vui.
Hai tay Lý Mộ đỡ vòng qua chân cậu, cảm thấy cậu đang cọ loạn như dùng tóc mình để rửa mặt, cười: “Em đang làm gì đấy?”
Trang Khâm ngửi mùi dầu gội trên đầu anh: “Hình như chưa từng có ai cõng em như thế này cả.”
“Vậy ra anh là người đầu tiên?”
“Ừm.”
“Sư phụ em thì sao?”
“Sư phụ cũng chưa từng cõng em…” Trừ ngày ấy bị ốm bế cậu đi viện, cũng chưa từng bế lại, sư phụ đối xử với cậu nghiêm khắc, chuyện bế cõng đứa nhỏ lên phố này, chỉ xảy ra với Tiểu Đao trước hai tuổi.
Lý Mộ không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nghiền ngẫm thông qua giọng điệu của cậu, nói: “Vậy về sau anh sẽ luôn cõng em, khi nào em không muốn đi nữa thì tựa vào lưng anh.”
“Em nặng lắm.” Theo động tác bước đi của Lý Mộ, Trang Khâm lúc lắc, cảm giác càng cao hơn, cả thế giới cũng không còn giống vậy nữa.
“Còn ổn, có nặng thêm chút nữa anh vẫn cõng được.” Từ thư phòng đến phòng ngủ phải đi một lúc, Lý Mộ đứng trước cửa, Trang Khâm thò tay mở cửa, Lý Mộ đi vào giơ chân ra giữ cửa, đặt Trang Khâm lên sofa: “Chân còn tê không?”
“Hết tê rồi.”
“Anh đi xả nước cho em.” Lý Mộ vào phòng tắm xả đầy nước vào bồn cho cậu, lấy khăn tắm.
Trang Khâm nhìn anh đi vào, nghiêng người tựa vào sofa, mắt sắp nhắm nghiền lại.
Lý Mộ đi ra: “Buồn ngủ rồi?”
Trang Khâm đứng lên: “Em đi tắm.”
“Ngâm mười lăm phút rồi anh gọi em.”
Trang Khâm nằm trong bồn tắm, mơ màng sắp ngủ, chốc chốc đều nghĩ tới chuyện phim, chốc lại nghĩ tới Lý Mộ, rõ ràng Lý Mộ đang ở bên ngoài, vậy mà vẫn thấy nhớ.
Mười lăm phút trôi qua, Lý Mộ vào gọi cậu, bế cậu dậy khỏi bồn tắm, bọc khăn tắm. Trang Khâm nằm trên giường, Lý Mộ mặc áo ngủ vào cho cậu, khom lưng thắt dây áo cho cậu.
Trang Khâm ngơ ngác nhìn anh chằm chằm một lát: “Anh Mộ.”
Lý Mộ: “Ừ?”
“Em cảm thấy anh, giống ba em ghê.”
Lý Mộ người đàn ông còn chưa tới đầu 3: “…”
“Thì là… giống, em chưa có bao giờ, cũng không biết, nhưng em cảm thấy nếu như em có, chắc hẳn sẽ rất giống anh. Hoặc là mẹ, sẽ mặc quần áo cho em.”
Lý Mộ: “…”
Anh bất đắc dĩ, hiểu tâm lý này của cậu là thế nào.
Lý Mộ bảo: “Nếu em thích, cũng có thể gọi anh là ba.”
“Không được, kì lắm.”
“Không bảo em lúc nào cũng gọi.”
“Hả?”
“Khi làm tình gọi.”
Trang Khâm: “…”
“Càng kì hơn.”
“Em còn nhỏ.” Lý Mộ tắt đèn, bảo cậu đi ngủ.
Trang Khâm nằm xuống rồi, sườn mặt đè lên gối đầu, cảm giác anh nằm lên, chủ động lại gần ôm anh.
“Ngày mai em không làm việc.”
Lý Mộ “ừm” một tiếng.
Trang Khâm: “Hôm nay không làm à?”
“Không làm, cho em nghỉ ngơi.”
Trang Khâm: “Em tắm sạch rồi.”
Lý Mộ nhịn tới gân xanh sắp nổi lên, một lúc lâu sau mới nói: “Ngủ ngoan nào.”
“Ờm.” Trang Khâm dán sát lên người anh, tứ chi đều quấn lên.
Lý Mộ chỉ có thể cứng đờ chịu đựng, chốc lát lại phát hiện cậu ngủ thật rồi thì thở dài.
Cái ôm này của Trang Khâm, làm người ta nhận ra, cậu thực sự ỷ lại vào mình.
–
Ngày 6 tháng 9 hôm nay là thứ bảy, phim điện ảnh không tổ chức lễ chiếu đầu trong nước, rạp chiếu trong cả nước thống nhất chiếu phim, mà trước giờ chiếu, điểm đánh giá đã ổn định ở hơn tám điểm.
Khâu Minh khống chế bản lậu không tệ, rất nhiều người không tìm được chỗ xem, app chiếu video cũng không tìm thấy, lại muốn xem cũng chỉ có thể tới rạp chiếu. Khâu Minh đầu tư phim điện ảnh cũng không phải là làm từ thiện, mặc kệ có phải là có cắt cảnh hay không, tốn nhiều tiền, nhân lực, thời quan quay như vậy, sao có thể để video bị tuồn ra.
Có miễn phí cũng phải để chờ tới năm sau, kiếm lại tiền từ doanh thu bán vé đã rồi lại tính.
0 giờ ngày chiếu đầu tiên đã vượt 25 triệu, đa số là các cô gái rủ nhau đi xem, ngày đầu trôi qua, danh tiếng càng lúc càng lên cao, Khâu Minh tốn tiền mời vài nhà phê bình xem, cũng mua thủy quân, nhưng loại phim đề tài này, diễn viên kỹ thuật diễn tốt, diện mạo đẹp mắt, bản thân đã rất hút fans rồi, cứ thế từng đợt từng đợt sôi trào.
“Không phải làm phim ngọt! Hơi ngược, không thổi phồng, kỹ thuật diễn của diễn viên tốt lắm, khuôn mặt và kỹ thuật diễn của anh ấy làm tôi xem phim trong thời gian dài vẫn trụ được!”
“Hình như bị cắt bớt mấy rồi, nghe bên nước ngoài bảo dài 140 phút, rạp chiếu tỏng nước chỉ 124 phút, nhưng xem hết một hơi rất lưu loát, không ảnh hưởng tới mức độ hoàn thành của phim. Người tên Lý Mộ này là diễn viên mới à? Chưa thấy diễn bọ nào luôn, khuôn mặt điện ảnh, đỉnh, ngầu.”
“Hồi tháng 5 đã xem một lần ở Na Uy, về nước vào rạp xem, mua vé xem cùng bạn. Đầu tiên phải nói, phim điện ảnh không phải là bản các bạn đang nghĩ đến này, cắt đi rất nhiều cảnh bạo lực máu me rồi, à đúng rồi, còn cả cảnh kiss kia cũng bị cắt, cảnh kiss kia diễn tốt lắm, tác dụng chậm rất lớn, bây giờ mị nghĩ lại, diễn viên hy sinh nhiều quá.”
“Bối cảnh phim, cắt nối, mỹ thuật, đánh sáng, thiết kế động tác… còn cả nhạc nền, đều đứng nhất, bầu không khí Đông Nam Á cùng với mùa xanh lục mát mẻ, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, không sai, đúng là ngon miệng, xem tới mức tôi cũng muốn xuống tầng mua trái dừa. Phim điện ảnh này thiết kế quá điện ảnh quá đặc biệt rồi, đề tài phạm tội, có sắc tình, đạo diễn là người mới à? Giỏi quá!”
“Diễn viên cũng là người mới, cả hai diễn viên chính đều vậy, một người mới 21? Quay bộ này lúc mới 20, chỉ là đã từng đóng hai phim truyền hình, một diễn viên nam còn lại chưa nghe nói tới bao giờ, nhưng mà đạo diễn đỉnh qué, chọn nhân vật làm người ta hít thở không thông, rất nhiều cảnh tui xem ở rạp chiếu mà tim đập thình thịch, chính là tình cảm nóng cháy lại thuần tuý.”
Biết đây là đề tài đồng tính, đều đã cẩn thận lên mạng tra qua, khi tuyên truyền cũng không dám tuyên truyền như vậy, nhưng phàm là cảnh ám chỉ bị cắt đi, có vài người xem khả năng xem xong cũng thấy hơi không ổn, cảm giác là tình yêu, lại không giống lắm, nói không phải, thì lại tràn ngập cảm giác này.
Trang Khâm lên mạng xem vài đánh giá, đa số là bốn năm sao, cũng có ba sao một sao, người đánh giá không còn gì để nói: “Đoạn trước rất ngọt, đoạn sau ngược chết, không khuyến khích xem.”
“Đã cắt hết rồi còn xem clg nữa, đoàn phim lừa tiền bố à! Cũng may không mua vé, tìm bản lậu chả dễ tí nào.”
Ở dưới một đống lớn đòi xin link.
Cũng có người phê bình tình tiết, nói là kịch bản không hiện thực, cũng có người chê bảo thủ pháp quay của đạo diễn khoa tay múa chân, đối với cách diễn của diễn viên nào đó cũng bảo là khoa tay múa chân, cảm thấy quay như thế là không đúng, hẳn là phải thế này thế nọ.
“Không có ác ý đâu, chỉ góp ý thôi, cảm thấy quay vậy càng hay hơn, đạo diễn còn cần cố gắng, kỹ thuật diễn của diễn viên hơi trúc trắc, vẫn còn tốt hơn được.”
Phim điện ảnh là Trang Khâm nhập tâm tốn máy tháng trời đề diễn, Quách Bảo Châm còn chuẩn bị mấy năm cho phim, tuy biết trong mắt một nghìn người có một nghìn Hamlet nhưng khi thấy bị chê sẽ khó tránh khỏi thấy khó chịu.
“Xem xong bộ phim này, tỏ ý Thái Lan nào có đẹp như thế, phim điện ảnh quay đẹp quá mức rồi, bờ cát với biển không sạch vậy đâu.”
“Hai nam chính giá trị nhan sắc tuyệt… ship luôn!! Lý Mộ là 1 trong mộng!!”
“Để mị lên nói!! Quay quá đẹp, biển màu xanh lam, không trung màu xanh nhạt, cây cọ màu xanh lục đậm, bờ cát màu đen, đêm hè xao động, động tình ái muội. Nửa trước nghệ thuật, nửa sau rất thương mại, nhưng vẫn có thể coi là một tác phẩm xuất sắc, đạo diễn phim người mới, tôi đánh giá 100 sao cũng không đủ!”
Phiên bản sau khi cắt bớt, cảnh của Lý Mộ càng nhiều, đột nhiên anh hot dần dần. Lượng fans ngày nào cũng tăng lên ầm ầm, dưới hai weibo phối hợp share kia là một đống fans mới tới thổ lộ, anh không xem cũng không để ý tới.
“Phá trăm triệu!” Phim chiếu đến ngày thứ sáu, Trang Khâm qua điện thoại biết được chuyện này.
Hai ngày cuối tuần này thành tích bán vé tăng lên hơn hai trăm triệu, còn thiếu một chút nữa nhưng quá đã quá trăm triệu, một tuần trôi qua thành tích bán vé này trở thành thành tích cao nhất của phim điện ảnh chiếu kỳ này, Quách Bảo Châm nằm mơ tỉnh lại cũng phải đi xem bán được bao nhiêu vé rồi.
Phim điện ảnh lấy được giải khá tốt nhưng thành tích bán vé mới thật sự là điểm cộng cho lý lịch.
Bên chiếu phim vô cùng hoan nghênh, tạo hoạt động mời hai diễn viên tới PR, cũng không mời những người khác, chỉ mời hai nam chính, thông qua liên hệ với đoàn phim, cho Trang Khâm 150 vạn phí lên sân khấu, Lý Mộ 50 vạn, tuy chỉ là đối tượng hợp tác, nhưng bên chiếu phim cũng không tới mức vắt cổ chày ra nước, phí tượng trưng cho phí thông cáo.
Lý Mộ cũng không để ý xem phí thông cáo nhiều hay ít, nếu Trang Khâm muốn đi thì anh cũng sẽ đi cùng.
Ngày 15 tháng 9, cùng ngày fanmeeting phim diễn ra, ở sau cánh gà chuẩn bị, Trang Khâm đeo mic lên cho anh, nói cho anh cách dùng: “Sau khi mở mic không thể nói bừa.”
Lý Mộ tỏ ý đã hiểu, quơ quơ điện thoại, tỏ ý liên hệ qua điện thoại.
“Bây giờ đóng cửa rồi, anh có thể nói chuyện.”
Lý Mộ: “Ừ.”
Trang Khâm: “Anh ở trên sân khấu vẫn nên nói chuyện thì hơn, không thì nhàm chán lắm, không muốn trả lời thì em sẽ nói giúp.”
Lúc này, nhân viên công tác gõ cửa bước vào, đưa cho họ hai tờ giấy: “Thầy Trang, đây là câu hỏi MC sẽ hỏi, có cả danh sách hoạt động tương tác nữa.”
Bây giờ đang biểu diễn ca nhạc, quần chúng đã vây xem tụ đầy lại, có rất nhiều người đi dạo trung tâm thương mại, thấy có biểu diễn, có rất nhiều người nghe tin đã tới rồi, ngoài poster phim ra còn có standee Trang Khâm, không ít cô gái chạy tới chụp ảnh chung.
Trang Khâm đưa một tờ danh sách cho Lý Mộ, nói: “Tham gia một lần cho biết thôi, lần sau không cần thiết tới.” Cậu biết Lý Mộ vốn không thích mấy cái này, “Em chờ lát nữa bảo MC ít cue anh thôi.”
Lý Mộ “OK” một tiếng, xem giấy.
Trên danh sách có mười mấy câu hỏi, còn có trò chơi nhỏ A vẽ B đoán tại hiện trường, toàn bộ quá trình chưa tới hai phút, tham gia xong thì chạy lấy người.
Ban tổ chức hẳn cũng muốn cho họ bán nhủ, có vài câu hỏi không có giới hạn, đánh giá một chút dáng người, kỹ thuật diễn, kỹ thuật hôn linh tinh.
Trang Khâm gạch bỏ câu hỏi kỹ thuật hôn không tiện trả lời này đi.
Xem qua câu hỏi một lần, sau đó là trò chơi A vẽ B đoán, chơi ba vòng là kết thúc.
Người xem biểu diễn ca múa hai tiếng ở hiện trường đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Sao vẫn chưa tới vậy?”
“Tới giờ rồi mà?”
Trang Khâm đem hỏi hôn kỹ loại này thật không tốt trả lời vấn đề hoa rớt.
Đại khái đem vấn đề nhìn một lần, mặt sau là ngươi họa ta đoán lưu trình, chơi tam luân qua đi gặp mặt sẽ liền kết thúc.
Ở hiện trường nhìn hai cái giờ ca vũ biểu diễn người xem đã bắt đầu táo: “Như thế nào còn chưa tới a?”
“Thời gian không phải tới rồi sao?”
“Phiền thế, ban tổ chức làm gì vậy!”
Trong sự nghi ngờ, đột nhiên một cô gái hét ầm lên: “Aaaa, tới rồi!!!”
Chỉ thấy cách đó không xa, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen vây quay một người đàn ông còn cao hơn vệ sĩ, cũng mặc một bộ âu phục màu đen, chỉ là khí chất khác hẳn vệ sĩ xung quanh, đó là cảm giác cách mấy chục mét, còn chưa thấy rõ mặt đã có thể cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ.
Khuôn mặt than không góc chết của Lý Mộ xuất hiện trên màn hình điện thoại, mọi người ở hiện trường có thể nói là hiệu ứng đạt hạt nhân, có fans thấy Trang Khâm, gọi to tên cậu: “Trang Khâm!! Trang Khâm!!”
Một nửa còn đang gọi Lý Mộ, có rất nhiều người gọi tên CP, tất cả đều lấy điện thoại ra chụp lia lịa, chen chúc, lại bị vệ sĩ đẩy ra.
MC trên sân khấu nói: “Mọi người bình tĩnh, đừng chen nhau, để diễn viên của chúng ta lên sân khấu đã, đừng chen lấn mà.”
Lý Mộ mặt không cảm xúc, Trang Khâm lại cười chào hỏi fans, bảo các cô cẩn thận chút.
Sau khi lên sân khấu, cậu tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Trang Khâm, đóng vai An Khả trong phim điện ảnh “Tàng Tâm”.”
Lý Mộ cầm lấy microphone, trầm mặc nói: “Lý Mộ.”
Trang Khâm bổ sung: “Trong phim anh ấy đóng vai Giang Trác.”
Dưới sân khấu tràn ngập tiếng thét chói tai a a a, cả tòa trung tâm thương mại đều là người, bị chen chật như nêm cối, ngay cả trên tầng cũng chen lấn, đang muốn đi xuống xem.
MC: “Hoan nghênh hai vị, mời hai vị ngồi.”
Ghế là ghế xoay cao chân, loại ghế này có thể phân tán cảm xúc khẩn trương của người trên sân khấu, ngồi trên ghế xoay xoay, sẽ không quá ngại ngùng.
Nam MC ngồi lên, chân hơi với không tới, anh ta xấu hổ đặt chân lên chỗ để chân, giống một học sinh tiểu học.
Trang Khâm ngồi lên, chân chạm mặt đất.
Lý Mộ ngồi trên đi, chân gập lại.
MC: “Muốn hỏi người xem ở hiện trường một chút, mọi người đã xem “Tàng Tâm” sao?”
“Xem rồi!”
“Hay!!”
“Tôi cũng đã xem, mới vừa rồi còn xem lại lần hai.” MC lấy một tấm vé ra tỏ vẻ mình thật sự có xem, sau đó nói: “Chưa xem cũng không quan trọng, có thể mua vé ở rạp chiếu phim chúng tôi xem, đợi lát nữa hoạt động kết thúc có rút thăm trúng thưởng, có thể rút được vé miễn phí.”
Tiếp theo, MC cầm kịch bản hỏi chuyện: “Hai người lần đầu tiên hợp tác, Lý Mộ lần đầu tiên đóng phim điện ảnh phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy có đánh giá gì về kỹ thuật diễn của đối phương?”
Lý Mộ: “Ảnh đế Berlin.”
MC hỏi Trang Khâm: “Trang Khâm đánh giá anh ấy thế nào?”
“Anh ấy là diễn viên thiên tài, lần đầu tiên tôi hợp tác với diễn viên thiên tài, áp lực rất lớn, bởi vì luôn luôn có cảm giác bị anh ấy treo lên đánh, hắn ấy chỉ là kiểu bla bla……”
Trang Khâm trả lời câu hỏi tốc độ chậm, một câu hỏi trả lời thật lâu, đây là đối sách cố ý của cậu, cậu nói nhiều, hoạt động rất nhanh kết thúc, hai người là có thể đi xuống, Lý Mộ cũng không đến mức ngồi ngại ngùng ở đó.
MC hỏi: “Đánh giá thế nào về dáng người của đối phương?”
Dưới sân khấu thét chói tai.
Lý Mộ: “Ừ.”
MC: “?”
Trang Khâm: “Anh xem chân anh ấy, anh nói tôi đánh giá thế nào?”
MC liền nhìn về cặp chân dài ngồi trên ghế chân cao, lại như không có chỗ để kia.
MC: “Ừm…”
Sau đó hỏi năm sáu câu hỏi, thời gian cũng gần hết, hai người đứng lên chơi A vẽ B đoán, Lý Mộ vẽ, Trang Khâm đoán, hai người vô cùng ăn ý, rất nhanh đã chơi xong trò chơi, hoạt động kết thúc, cả quá trình Lý Mộ chắc chỉ nói được tầm 30 chữ.
Khi rời khỏi cũng trong tiếng thét chói tai, ba lớp vệ sĩ hộ tống hai người ngồi lên xe.
Lý Mộ nhận được phí thông cáo đầu tiên trong đời, 50 vạn.
Video hoạt động bị người ta up lên mạng.
“Người thật quả thực!! Đẹp trai gấp đôi trong phim, cao cực, tôi với chị em cùng đi xem, thật sự, mắt cũng không dời ra nổi, ngầu quá, cảm giác không trang điểm nhưng da rất đẹp, siêu cấp đẹp trai ngôn từ nghèo nàn không hình dung được!! Rất giống tranh sơn dầu, khí chất nghịch thiên, còn có đôi chân dài này nữa! Xem ảnh tôi chụp này!”
“Giá trị nhan sắc cả hai thần tiên, tương tác siêu ngọt!! Tôi không hề khóc to đâu đấy!”
“Ship hết cho chụy!!!”
Trong hành trình trên máy bay bay về Thủ đô, trong tay Lý Mộ vẫn còn cầm một tờ danh sách câu hỏi.
Trang Khâm thấy, hỏi anh: “Anh bảo chơi không vui cơ mà, còn cầm tờ câu hỏi này làm gì?”
“Có mấy câu hỏi.” Lý Mộ xem hết tất cả câu hỏi trong danh sách, cảm thấy hứng thú với vài câu hoir nhưng không muốn bị hỏi hoặc trả lời trước công chúng.
Trang Khâm thò đầu qua, Lý Mộ chỉ vào một câu: “Cái này.”
Trang Khâm vừa thấy, là câu đánh giá kỹ năng hôn đã bị mình gạch đi.
“Kỹ năng hôn… em cũng chưa hôn người khác bao giờ, em không nhận xét được.” Trang Khâm nói, “Câu tiếp theo.”
Lý Mộ chỉ một câu khác.
“Cảm giá lần đầu gặp mặt đối phương…”
Trang Khâm nghĩ tới chính là lần ở đời trước sau khi đã rời khỏi giới thấy Lý Mộ.
Lý Mộ lại nghĩ tới cậu trai ngồi trước quán cà phê ở sân trượt tuyết, mua cho mình một cốc Latte. Latte hình như bị mình vứt mất?
“Lần đầu hẳn là lần ở sân trượt tuyết đó nhỉ,” Trang Khâm nghiêm túc trả lời, “Đụng phải anh, rất ngại. Anh thì sao?”
“Bị em đâm cho suýt nữa thì gãy xương.”
Trang Khâm: “…”
Lý Mộ: “Thật may em đã đâm phải.”
Lý Mộ nhìn vào mắt cậu: “Bằng không bạn nhỏ hậu đậu làm sao lại đánh mất hộ chiếu, rồi bị anh nhặt được đây.”