Trước kia đều cho rằng Trang Khâm là đối thủ cạnh tranh, còn là người đi cửa sau, có ưu thế hơn, thế nên không sợ bàn tán sau lưng nói xấu cậu, cũng không sợ, bây giờ lại nghe cậu cùng bên với nhà làm phim, toàn thể trong chớp mắt lặng ngắt như tờ.
Diễn viên từng đám đi vào biểu diễn, đạo diễn Tằng thường thường hỏi Trang Khâm: “Cậu cảm thấy muốn ra đề gì cho cậu ta thử sức?”
Diễn viên biểu diễn xong, còn hỏi ý kiến cậu: “Cậu ta diễn chỗ nào không tốt? Chỗ nào diễn tốt?” Nhìn ra được đạo diễn Tằng rất thích nghe ý kiến của cậu, các diễn viên biểu diễn trên mặt không tỏ vẻ gì, trong lòng lại nổi sóng lớn, cũng không dám nói linh tinh gì về cậu ở nơi thử vai, chỉ có thể ngầm tám chuyện chức thực tin tức: “Tôi đệt, Trang Khâm có địa vị gì chứ! Diễn viên chính cũng không phải cậu ta, sao lại có quyền lên tiếng vậy chứ, khéo quyền của đạo diễn chọn vai còn chưa lớn bằng cậu ta!”
Thực ra không phải là như thế, tuy rằng đạo diễn Tằng muốn hỏi ý kiến Trang Khâm nhưng cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi, quyết định là ai biểu diễn, cuối cùng mới ông và đạo diễn chọn vai sẽ mở cuộc họp thảo luận sau khi xem băng ghi hình lần hai.
Phim điện ảnh và phim truyền hình không giống nhau, phim truyền hình đạo diễn chọn vai có thể tự mình định ra diễn viên phụ, nhưng phim điện ảnh của đạo diễn Tằng, ông tham gia cả quá trình tham gia tuyển chọn vai diễn.
Vưu Duệ ở bên ngoài, cầm truyện ngắn của nhân vật cũng không đọc nổi, cậu ta đứng ngồi không yên, vốn nhân vật này đã nắm chắc, cũng đã ngầm bàn bạc với đạo diễn chọn vai, có điều đối phương vẫn bảo muốn cậu ta tới thử vai, hơn nữa còn cho cậu ta xem một phần của kịch bản, tỏ ý cậu ta sẽ được vào đoàn phim.
Rất nhanh, cậu ta đã được thông báo đi vào, nhân viên mở cửa nói: “Từ bậc thang sân khấu bên này, quay mặt xuống sân khấu biểu diễn là được.”
Vưu Duệ thấy bên trong là một rạp hát nhỏ, bên dưới có người đang hai hàng ghế. Trên sân khấu, bên cạnh là máy quay ghi hình, Vưu Duệ đứng ở giữa, thấy không rõ bên dưới lắm, nhưng có thể phân biệt được lờ mờ, Trang Khâm thật sự ở dưới, đang nhìn mình.
Đạo diễn chọn vai cậu ta đã nói chuyện qua cho cậu ta một ánh mắt ý bảo “đừng căng thẳng”.
Vưu Duệ ổn định lại tâm thần, tự giới thiệu: “Chào các thầy, em tên Vưu Duệ, cao…”
Từ chiều cao, cân nặng, trường học tốt nghiệp, tuổi, tham gia những bộ phim nào rồi, kinh nghiệm các hạng mục từng tham gia, Vưu Duệ tuổi tuy nhỏ, kinh nghiệm lại rất phong phú, hơn nữa còn debut từ khi còn là ngôi sao nhỏ, phim từng quay còn nhiều hơn Trang Khâm, tuy rằng phim truyền hình đã quay không ít nhưng còn chưa chính thức đóng phim điện ảnh.
Đạo diễn Tằng hỏi: “Nhân vật cậu muốn thử vai là?”
Vưu Duệ nói tên nhân vật, đây là một nhân vật nam phụ quan trọng, dưới đài mọi người nói chuyện, rất nhanh đã ra đề cho cậu ta: “Trại tù binh bị công phá, cậu được cứu ra, cậu đối mặt với một kẻ địch từng giúp đỡ cậu.”
Đề ra là một đoạn giữa kịch bản, đây là phim điện ảnh đề tài chiến tranh, hình tượng bên ngoài của Vưu Duệ hợp với nhân vật này vì nhân vật này tâm địa thiện lương, đơn thuần, mười mấy tuổi đã lên chiến trường, người còn chưa giết một ai đã bị bắt làm tù binh, khi đối mặt với kẻ địch đã từng giúp đỡ mình, nên đưa ra lựa chọn thế nào?
Trong kịch bản đã đưa ra đáp án, nhưng diễn viên chỉ được đọc truyện ngắn của nhân vật thì không biết, đề đưa ra là để kiểm tra diễn viên nắm chắc nhân vật bao nhiêu cũng như năng lực ứng biến.
Vưu Duệ chẳng mấy chốc ổn định lại.
Đoạn kịch bản này… cậu ta đúng lúc đã đọc qua còn đã lén diễn thử, ổn.
Rất nhanh, cậu ta chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu biểu diễn, ngay từ đầu, biểu diễn của cậu ta còn làm đạo diễn Tằng kinh diễm vài giây, cảm thấy diễn viên này, đã làu làu truyện ngắn của nhân vật rồi.
Ai ngờ càng xem càng thấy hơi có vấn đề.
Đạo diễn Tằng cúi đầu đọc kịch bản, trầm tư.
Vưu Duệ biểu diễn rất hình thức hóa, như thể đã đọc kịch bản, nhưng lời thoại và kịch bản thực ra lại không giống nhau lắm, chỉ là cảm xúc khởi, thừa, chuyển, hợp của nhân vật đều dán sát tiết tấu của kịch bản.
Trang Khâm rất nghiêm túc xem, biểu diễn có chỗ xuất sắc, cậu cũng thuận tay ghi chép lại vào sổ.
Vưu Duệ biểu diễn xong, đạo diễn Tằng hỏi cậu ta mấy câu hỏi, vì sao lại diễn như thế, hiểu về nhân vật thế nào, cậu ta cũng đều đáp rất tốt.
Đạo diễn Tằng thấy biểu hiện của cậu ta không tệ, thầm gật đầu, nhưng điểm quá giống kịch bản này, trước sau làm ông để ý, ai lại tiết lộ kịch bản cho diễn viên nhỉ?
Đạo diễn Tằng lật tới một tờ kịch bản, hỏi Vưu Duệ: “Cậu đã đọc kịch bản rồi à?”
“… Chưa từng đọc.” Cậu ta hỏi, “Đạo diễn Tằng, sao thế ạ?”
“Không, cậu biểu diễn không tệ.”
Biên kịch cũng thấp giọng nói: “Khá tốt, có linh khí.”
Đạo diễn chọn vai: “Ngoại hình cũng rất thích hợp.”
Đạo diễn Tằng hởi Trang Khâm: “Cậu thấy thế nào?”
Yêu cầu của ông với Trang Khâm là: “Giả sử hôm nay cậu làm đạo diễn, cậu là người chọn vai hôm nay, cậu sẽ chọn thế nào?”
Trang Khâm cũng biết ông chỉ nghe lời tham khảo, nói ra ưu điểm 1 2 3 theo đúng sự thật.
Đạo diễn Tằng: “Cậu cảm thấy, cậu ta diễn có chỗ nào không tốt?”
Giọng ông nói không lớn, nhưng lại bị Vưu Duệ chuẩn bị xuống sân khấu nghe thấy.
Trang Khâm trầm ngâm, thấp giọng đáp: “Muốn nói là vấn đề, tuổi cậu ấy hơi nhỏ, biết rằng sẽ thử vai hình tượng tù binh, nhưng mặc quá sạch sẽ, có điều sau này hóa trang, mặc trang phục, tất cả đều có thể giải quyết.”
Vưu Duệ không nghe thấy, nhưng trong lòng lại nhận định Trang Khâm đang nói xấu mình.
Công việc kết thúc, đạo diễn Tằng mời Trang Khâm ở lại phòng làm việc của mình ăn cơm: “Bạn cậu cũng đi ăn cùng chúng tôi đi? Hôm nay không có trợ lý đi cùng.”
“Không có.”
“Vậy đi cùng nhau.” Đạo diễn Tằng nhìn Ly Mộ, Lý Mộ cả chiều ngồi ở đằng sau xem không, liền tháo mũ và khẩu trang ra thông khí, vì ngồi trong góc, đèn vừa tắt lên sẽ không ai chú ý, đèn vừa bật, thật ra có người để ý tới, anh lại làm người xem theo thói quen, thoải mái hào phống không thèm bận tâm.
Đạo diễn Tằng thầm nghĩ, ngoại hình của diễn viên này thật tốt quá, là khí chất mà giới giải trí rất thiếu, cao, có tinh thần, dáng người tốt, thể trạng khỏe mạnh, quý khí đầy người.
Có điều chọn diễn viên không phải là chọn đẹp, chọn ngầu là được, diễn viên quá anh tuấn, đường diễn cũng hẹp.
“Phim điện ảnh cậu được giải thưởng tôi còn chưa kịp xem.” Đạo diễn Tằng thấy cậu ở lại nhà ăn trong phòng làm việc, nói với cậu, “Diễn viên hôm nay, có ai coi trọng không?”
Trang Khâm đã cẩn thận ghi lại tên trên giấy, đạo diễn Tằng nhìn qua, sau tên nhân vật đều có hai ba tên diễn viên.
“Nhiều như vậy?”
“Em thấy họ có điểm tốt, nên ghi kĩ lại tên họ.”
“Cũng không khác với người tôi muốn chọn lắm.” Đạo diễn Tằng cầm lại giấy, “Cậu làm đạo diễn, ánh mắt không thành vấn đề, cậu đã từng làmđạo diễn, tự mình quay phim chưa?”
“Có từng cắt phim điện ảnh, quay thì vẫn chưa.”
“Độ phân giải điện thoại cậu thế nào?” Đạo diễn Tằng hỏi, “Bố trí cho cậu một công việc, dùng điện thoại, tỉ lệ 16:9, quay một phim ngắn hai mươi phút. Nếu có thiết bị càng chuyên nghiệp hơn, muốn dùng thiết bị chuyên nghiệp cũng được.”
Trang Khâm ngây ra, tim đập thật mạnh.
Đạo diễn Tằng nói tiếp: “Chọn một kịch bản, không cần mình viết, chọn mấy diễn viên, kịch bản có bao nhiêu diễn viên cậu chọn bấy nhiêu người, đương nhiên cậu cũng có thể hoàn toàn tự diễn tự quay, quay xong ghép lại gửi cho tôi.”
Đây là công việc trước kia khi học chuyên ngành đạo diễn ông thường xuyên phải làm, mỗi học kỳ đều phải quay mấy bộ, nhưng đa số đều là phim ngắn khoảng năm phút, chỉ có khi tốt nghiệp mới quay một bộ hai mươi phút.
Sau thường xuyên mài giũa, quay tới bây giờ, một bộ phim hai tiếng, tốn một hai năm chuẩn bị, quay ba bốn tháng.
Đạo diễn Tằng: “Có vấn đề gì không?”
“Không ạ,” Trang Khâm nói, “Đạo diễn Tằng, khi nào thì em nộp bài tập ạ?”
“Muốn nộp bao giờ thì nộp. Công việc cậu bận rộn, có thời gian rảnh quay là được.”
Đạo diễn Tằng cũng không phải là muốn nhận cậu làm học trò, chỉ là thấy một hạt giống tốt, có ý muốn bồi dưỡng nhân tài, huấn luyện cậu một chút.
Ngày mùng một tháng sáu năm nay là sinh nhật Trang Khâm, sinh nhật năm nay quy mô không khác năm trước lắm, tặng quà lại hơi khác.
Diệp Táp nói chuyện hợp tác với nhãn hiệu D, mời nhà thiết kế thiết kế cho Trang Khâm một logo hình khinh khí cầu, kết hợp với logo hai chữ CD ở thế kỷ trước của nhãn hiệu, làm một chiếc vòng tay bằng da, có thể đeo trên tay, cũng có thể làm móc treo trên cặp.
Trong sinh nhật của Trang Khâm, sẽ đi kèm với hộp quà tặng không bán, tặng miễn phí cho một nghìn fans có mặt ở đó.
Sinh nhật cuối cùng cũng tới hồi kết, trên màn hình chiếu một đoạn teaser của phim điện ảnh, Trang Khâm nói: “Bộ phịm điện ảnh đầu tiên tôi đóng diễn viên chính sẽ chiếu vào đầu tháng chín, tôi mời mọi người tới xem phim.”
Sinh nhật vừa kết thúc, Diệp Táp lâp tức sắp xếp hotsearch.
“Anh trai hào phóng quá, lần đầu tôi có được món quà xa xỉ trong đời… ai mà ngờ lại là idol tặng.”
“Muốn yêu đương với em Trang quá, ẻm chiều fans quá đi!”
“Không cướp được vé vào cửa… chua.”
“Cái vòng tay này chưa từng thấy ở quầy hàng bao giờ, website chính thức cũng không có, đồ giả à?”
“Sao có thể, chắc chắn là hàng thiết kế có giới hạn!”
Vòng da có giá trị nhan sắc rất cao, da dê màu đen kết hợp với xích kim loại và thiết kế “kim cương vụn”, đeo trên cổ tay làm làn da trắng nổi bật lên.
Nhãn D lập tức tuyên bố, vòng tay là mặt hàng mới số lượng có hạn của quý, đại sứ nhãn hiệu Trang Khâm ở khu vực châu Á cùng nhà thiết kế thiết kế ra số lượng có hạn, website chính thức giá bán 2199, các cửa hàng ở các trường đại học chuẩn bị mở bán!
Tin tức vừa ra, giới thời trang càng kinh ngạc, sao Trang Khâm lại trở thành đại sứ của nhãn hiệu này?? Hơn nữa nhanh như vậy đã ra sản phẩm thiết kế liên danh, quả thực là chuyện chưa từng nghe nói!
Giới nghệ sĩ trên dưới cũng kinh ngạc!
Gì! Giờ phim điện ảnh đề tài đồng tính cũng có thể qua thẩm tra công chiếu?? Thật hay giả vậy!
Cho dù phim điện ảnh được giải Gấu Vàng, nhưng chiếu vẫn là một chuyện không có khả năng, nếu kéo dài vài năm, có khi còn có cơ hội cơ chế thay đổi, nhưng sao nhanh như vậy đã tuyên bố chiếu phim rồi?!
Mấy hotsearch cùng nhau bay lên, #Trang_Khâm_chiều_fans #Đãi_ngộ_của_fan_Trang_Khâm #Phim_điện_ảnh_của_Trang_Khâm #Trang_Khâm_CD tích góp năng lượng của mấy tháng, chẳng mấy chốc bùng nổ tăng lên vù vù, người qua đường không biết cậu thấy cậu tặng quà cho fans cũng thấy gato, vừa nghe là sinh nhật không cần tiền mua vé vào, càng chua hơn, đây là cho không fans tiền!
“Mặc kệ tôi muốn làm fans của ẻm…”
“Nghe nói phim điện ảnh chiếu, phòng làm việc mời fans giữ vé vào tiệc sinh nhật xem phim? Có cuống vé là được?”
“Teaser phim có rồi à? Nghe nói là song nam chính còn là đồng tính, nhưng vẫn chiếu ya, muốn xem!”
Bên chế tác mau chóng công khai tuyên bố teaser đầu tiên của phim điện ảnh, cũng tag tất cả diễn viên
Chế tác phương thực mau liền công khai tuyên bố cái thứ nhất điện ảnh teaser, cũng tag toàn thể diễn viên.
Teaser rất ngắn, Lý Mộ bị thương vì bị chém, tây trang đen toàn thân dính máu, tóc đen cắt ngắn, đôi mắt không chút độ ấm, khi nổ súng càng bình tĩnh.
Cảnh hai người tương ngộ chợt lóe qua, hình ảnh vừa chuyển, là Lý Mộ đang nấu cơm trong bếp, vừa thái rau vừa nghịch dao, kỹ thuật cắt thái rất tốt.
“Nếm thử xem.” Đĩa đồ ăn đặt lên bàn, Trang Khâm mở to đôi mắt đen láy nhưng thiếu đi thần thái, ngửi ngửi nói: “Ngửi có vẻ không ăn được.”
Lý Mộ mặt không biểu cảm kéo đĩa qua, tự mình ăn.
Vòi nước tí tách, một người đàn ông hung ác đứng ngoài gõ cửa, gọi tên tiếng Thái của nhân vật.
Cảnh tượng tiếp theo, Trang Khâm mặt trắng bệch: “Tôi giết người.”
Cảnh nhanh chong chuyển tiếp, Lý Mộ bình tĩnh đứng bên biểu, sắc xanh của biển chiếu rõ dáng hình sườn mặt ngạnh lãng của anh. Tiếng sóng biển rất lớn, cọ rửa bờ cát, lá cây cọ cao lớn đung đưa, anh trở lại trên xe, thiếu niên vẫn rất kinh hoàng, hơi run lên.
“Xử lý xong rồi,” Lý Mộ châm điếu thuốc cho cậu, “Đừng sợ.”
Trong chớp mắt ngọn lửa sáng lên, hình ảnh chìm vào tối om, tên phim màu trắng hiện lên.
Ngày 6 tháng 9, chiếu trên toàn quốc.
Diễn viên chính: Lý Mộ.
Diễn viên chính: Trang Khâm.
Quách Bảo Châm cố ý nhắn tin dặn mọi người share.
Trang Khâm nghĩ caption một lát, share lại: “Có thể tham gia diễn bộ phim này tôi rất vinh hạnh, cảm ơn đạo diễn, các vị diễn viên, cũng như nhân viên đoàn phim đã vất vả bỏ công sức! 0 giờ ngày 6 tháng 9, rạp chiếu phim không gặp không về!”
Lý Mộ share tiếp từ chỗ Trang Khâm, anh không biết phải ghi gì, trước giờ chưa từng đăng mấy cái này, tùy tiện ấn số 1 share lại.
Trang Khâm bên này thấy thông báo của anh: “Gõ 1 là có ý gì?”
Lý Mộ: “Đã duyệt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Mộ: Tôi, 1
Fans: kdl!! Hâm mộ szd!!!