Cho dù Phòng Đông Thịnh đã cùng ông ta dùng bữa thì thế nào?
Có rất nhiều doanh nhân trong thành phố Cảng đã dùng bữa với ông ta, việc này không nói lên điều gì, nhưng Phòng Đông Thịnh lại nói ra trong tình huống này, nếu như bị người có tâm lợi dụng, cũng đủ để bôi nhọ ông ta.
Về phần gọi điện thoại, nếu Phòng Đông Thịnh có thái độ tốt, có lẽ có thể cho ông ta một cơ hội, nhưng vì hành động ngu ngốc vừa rồi nên ông ta sẽ không lưu chút thể diện nào
Từ phía sau Trần Phược Dương có hai cảnh sát bước ra, đeo còng số tám sáng loáng cho Phòng Đông Thịnh.
Phòng Đông Thịnh giãy dụa kịch liệt, nhìn thấy Hàn Tuyết, khuôn mặt lập tức trở nên hung dữ: “Là cô, tôi biết rồi, là cô vu oan cho tôi, Hàn Tuyết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu”.
“Tổng giám đốc Phòng, ác giả ác báo, nửa đời còn lại ông cứ ở trong tù hối lỗi cho tốt đi”, Hàn Tuyết lạnh lùng đáp.
“Cô đợi đó, Công nghệ Tuyết Phàm các cô không phá sản thì tôi không phải là họ Phòng, tôi nhất định sẽ…”
Phòng Đông Thịnh chửi ầm lên, nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì trong giây lát đã run cầm cập khi thấy Trần Xuyên đang đứng trong một góc.
Mà Trần Xuyên lúc này đang bế một bé gái trên tay, là Nhu Nhu con gái của anh ta.
“Ha ha ha…”, Phòng Đông Thịnh bỗng nhiên cười phá lên: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, là Trần Xuyên cung cấp bằng chứng, tôi hận, tôi hận a…”
Phòng Đông Thịnh rống to, hai người cảnh sát gần như không thể giữ ông ta lại được, Phòng Đông Thịnh hiểu rằng chính Trần Xuyên là người đã đã giao nộp ra bằng chứng.
Nếu lần này những người phía sau ông ta không trấn áp được thì kết cục đang đợi ông ta chính là án ngồi tù mấy chục năm.
Càng quan trọng hơn là, ông ta cảm thấy người đứng phía sau mình có thể áp chế không nổi sự việc lần này, bởi ông ta không nhận được tin tức gì về vụ bắt giữ.
Phòng Đông Thịnh mặt xám như tro tàn!
Khuôn mặt cô thư kí nhỏ của Phòng Đông Thịnh lúc này đã tái nhợt vì sợ hãi, không thốt ra được lời nào.
Việc tiếp theo sẽ giao cho Trần Phược Dương phụ trách, tin tức Phòng Đông Thịnh bị bắt giữ đã nhanh chóng lan truyền trong giới kinh doanh của thành phố Cảng.
Đặc biệt là trong lĩnh vực làm đẹp, các loại tin đồn ùn ùn kéo đến, một số cơ sở thẩm mỹ đại diện cho sản phẩm của ông ta trong lòng lại càng hoảng loạn hơn.
Bởi vì có lời đồn trong sản phẩm đồ uống làm đẹp của ông ta có chứa chất cấm gây nghiện và ảo giác, nói trắng ra là sản phẩm đã được thêm ma túy.
Không đến nửa ngày, đã có người đến tòa án kiện...
Y dược Hoành Bác, Hà Triển Long và các thành viên trong hội đồng đều tập trung tại văn phòng làm việc.
Nhìn những tin tức khác nhau trên tay, từng người đều lộ ra vẻ ngưng trọng, thậm chí có chút sợ hãi.
“Thực lực của Công nghệ Tuyết Phàm này cũng quá kinh người rồi, không ngờ lại sử dụng phương pháp này để phản kích Phòng Đông Thịnh”, giọng nói nghiêm nghị của Trần Hồng Bác vang lên.
“…”
Lại có một người hít sâu một hơi: “Công nghệ Tuyết Phàm đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, một khi đã ra tay thì như khí thế sét đánh, lần này Phòng Đông Thịnh coi như xong đời rồi”.
“Ha ha ha, những chuyện này đều là nhờ người họ hàng kia của tôi, nếu như không có cậu ta, thì e rằng chúng ta bây giờ cũng đang vướng vào rắc rối này”, Hà Triển Long cười lớn.