“Tổng giám đốc Phòng, đây là báo cáo của ngày hôm qua!”, thư kí đặt tài liệu xuống trước mặt ông ta, sau đó vòng ra phía sau bắt đầu xoa bóp vai cho ông ta.
Đây là một thói quen Phòng Đông Thịnh dưỡng thành trong nhiều năm qua, công việc mỗi ngày trong một doanh nghiệp lớn như vậy vô cùng nhiều.
Mỗi ngày ông ta đều phải xem qua tiến độ phát triển sản phẩm, báo cáo tài chính và một vài nghiệp vụ thương nghiệp khác.
Điều quan trọng nhất đối với một doanh nghiệp là sản phẩm và tình trạng tài chính của doanh nghiệp đó.
Nhìn vào bản báo cáo, Phòng Đông Thịnh khẽ cau mày, trong lòng có chút bất mãn: “Trần Xuyên xảy ra chuyện gì vậy, tiến độ nghiên cứu sản phẩm này tại sao lại chậm như vậy? Đây là sản phẩm chủ chốt tiếp theo mà chúng ta đang định tập trung vào, vô cùng quan trọng đối với doanh thu của tập đoàn trong quý tới”.
“Tổng giám đốc Phòng, khi tôi đi lấy báo cáo có nghe được một chuyện, có thể nói cho ông biết được không?”, thư ký nhỏ giọng nói.
“Nói!”
“Tôi nghe bọn họ nói, tiến sĩ Trần dường như đang cố tình trì hoãn tiến độ phát triển, nói rằng sản phẩm này có hại gì đó..."
“Bộp!”
Lời của thư ký còn chưa nói xong, Phòng Đông Thịnh đã đập tay xuống bàn, dọa cô thư ký tới run rẩy cả thân hình xinh đẹp.
“Đúng là một tên khốn, sản phẩm của chúng ta là để làm cho phụ nữ đẹp hơn, với tư cách là tiến sĩ nghiên cứu và phát triển sản phẩm của tập đoàn, vậy mà hắn ta lại dám lén lút bôi nhọ, quả là vô sỉ tới cực điểm”, Phòng Đông Thịnh phẫn nộ gầm lên.
Đồng thời lúc này trong lòng ông ta cũng là một mảnh u ám, tên Trần Xuyên này quá không trung thực, con gái đã bị ông ta phái người tới trông coi còn dám không trung thành như vậy, xem ra đã đến lúc đưa con nhóc đó ra nước ngoài rồi.
“Đi, gọi Trần Xuyên đó tới đây cho tôi!”
“Vâng thưa ông chủ!”
Thư ký đi ra ngoài, Phòng Đông Thịnh đứng dậy, ánh mắt lạnh băng, cầm điện thoại lên gọi.
Ông ta gọi điện cho người của huyện Đan Thành, tuy nhiên hai cuộc gọi liên tiếp đều không có ai nghe máy.
“Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
“Hay là tên khốn kiếp Trần Xuyên kia tới đó cướp người rồi?”, Phòng Đông Thịnh nghi hoặc, ông ta cảm thấy có chút dự cảm không lành.
Lại gọi liên tiếp vài cuộc điện thoại, vẫn không có ai nghe máy, ngay sau đó ông ta gọi điện cho Lý Kiến Hoa- em rể của mình.
Tương tự, đối phương nằm ngoài vùng phủ sóng.
Lúc này, thư ký với vòng eo mảnh mai kia lại bước vào: “Tổng giám đốc Phòng, tiến sĩ Trần không có ở đây, bọn họ nói hôm nay ông ta chưa tới công ty”’
“Chưa tới?”
Phòng Đông Thịnh nhìn thời gian, đã gần mười một giờ, Trần Xuyên vậy mà còn chưa tới?
Bất thường, quá bất thường.
“Giám đốc tài chính Lý Kiến Hoa đến chưa?”.
Thư ký lắc đầu: "Chưa ạ, lúc tôi tới lấy báo cáo, phòng làm việc của giám đốc Lý vẫn đang khóa, đây là do thư ký của ông ấy giúp tôi lấy ra”.
Thịch!
Phòng Đông Thịnh lập tức cảm thấy không tốt, cảm giác bồn chồn từ khi thức dậy vào buổi sáng lại một lần nữa tràn tới.
Chưa đầy ba phút, ông ta nhanh chóng đưa ra quyết định, vươn tay cầm lấy túi của mình: “Tôi sẽ ra ngoài trong khoảng thời gian này, có việc thì giao lại cho phó tổng giám đốc thực hiện”.
Nói đoạn, ông ta gấp rút bước về phía cửa, ngay khi ông ta kéo ra cánh cửa liền thấy một nhóm người đang tiến lại gần mình.
“Tổng giám đốc Phòng vội vội vàng vàng là chuẩn bị đi đâu vậy?”, Long Linh lên tiếng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh châm biếm.
Đi theo phía sau cô là một vài cảnh sát, trong đó còn có Âu Dương Ngọc Quân và Hàn Tuyết.
“Cô… tôi ra ngoài tham gia hoạt động thương mại, các cô nhiều người như vậy tự ý xông vào công ty tôi là muốn làm gì?”, Phòng Đông Thịnh đột nhiên hét lên, giọng nói lộ ra có chút hoảng loạn.
“Hừ, Phòng Đông Thịnh ông bị nghi ngờ có dính líu tới bắt cóc, giam giữ, hối lộ quan chức nhà nước, buôn bán trái phép chất ma túy, gây nguy hiểm cho sức khỏe người dân… hiện tại ông sẽ bị bắt giữ!”, Long Linh lạnh lùng nói.
“Nói bậy, tôi là một doanh nhân quốc gia và đã đóng góp cho các tổ chức từ thiện lớn hàng trăm triệu nhân dân tệ ở thành phố Cảng này, cô không có tư cách tiến hành bắt giữ tôi!”, Phòng Đông Thịnh hét lên.
“Vậy sao?”, Long Linh cười lạnh, tránh sang một bên, nhường lại vị trí của mình