“Hừ, ít la hét lại cho tôi, lập tức quỳ xuống, đây là chị nợ tôi!”, giọng nói của Hoắc Thanh Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Hoắc Thanh Thanh cô nằm mơ, tôi có chết cũng sẽ không quỳ xuống trước cô!”
Phương Dao gào to, cười gằn nói: “Hơn nữa tôi nói cho cô biết, Diệp Phàm mà cô ngày nhớ đêm mong sẽ gặp rắc rối càng lớn hơn, mọi người trên thế giới đều sẽ lùng giết hắn ta, Hồn Thiên môn cũng không ngoại lệ”.
“Còn nữa, tôi sẽ nói cho Tiêu Mặc Sanh, người yêu của cô là Diệp Phàm, khiến hắn ta cử người giết chết Diệp Phàm!”
“Ha ha, chị không nói tôi cũng không biết, có năng lực thì các người đi giết đi…”
Võ đường cũng đã bị Diệp Phàm tiêu diệt, dù sao thanh danh của anh cũng đã được lan truyền ra ngoài, những lời này của Phương Dao, hoàn toàn vô dụng với cô ta.
Với lại, phái người tới thành phố Cảng giết Diệp Phàm, ai giết ai còn chưa nói chắc được.
“Hỏi chị một lần nữa, có quỳ hay không?”, Hoắc Thanh Thanh mặt lạnh nói.
Phương Dao cười lạnh: “Không quỳ, có bản lĩnh thì giết tôi đi!”
“Được, đây là chị nói đó!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Hoắc Thanh Thanh, thanh kiếm trong tay chém về phía cổ của Phương Dao.
Cái lạnh nhất thời cùng cơn đau như kim chích khiến Phương Dao lập tức sợ tới vỡ mật.
“Đừng!”
Phương Dao hét lên, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoắc Thanh Thanh, khuôn mặt tràn ngập kinh hãi.
Hoắc Thanh Thanh thật sự muốn giết cô ta?
Nhìn thấy cô ta quỳ xuống, Hoắc Thanh Thanh nặng nề khịt mũi: “Một quỳ này là chị nợ tôi, chúng ta hết nợ!”