Hoắc Thanh Thanh vừa xuất ra bách hoa linh lung kiếm quyết, Phương Dao ngay lập tức phát điên.
Cô ta đố kỵ muốn chết, cô ta mới là đại đệ tử, nhưng Hoa Vũ Dung lại không giao lại cho cô ta, mà chỉ truyền dạy lại cho Hoắc Thanh Thanh.
Kiếm quang đan xen, tiếng kiếm vang lên không ngừng, Hoắc Thanh Thanh sử dụng bách hoa linh lung kiếm quyết khiến Phương Dao ghen tức tới phát điên cùng tâm lý bất ổn.
Sự phân tâm trong khi chiến đấu của Phương Dao đã tạo cơ hội cho Hoắc Thanh Thanh nắm lấy sơ hở, một kiếm chế phục kẻ địch, trường kiếm đã gác trên cần cổ Phương Dao.
Mà thanh kiếm của Phương Dao lại bị Hoắc Thanh Thanh hất bay ra ngoài, rơi xuống đất cách cô ta hơn ba mét.
"Sư tỷ tốt, chị thua rồi!"
Khuôn mặt Hoắc Thanh Thanh tràn ngập ý cười, kiếm kề sát chiếc cổ của Phương Dao, cảm giác lạnh lẽo từ sự tiếp xúc với kim loại khiến cơ thể mềm mại của cô ta khẽ run rẩy.
"Hoắc Thanh Thanh, lập tức bỏ kiếm ra cho tôi…"
Phương Dao tức giận la hét, lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, cô ta vậy mà bại dưới tay Hoắc Thanh Thanh.
Điều này với cô ta gần như không thể tưởng tượng nổi, cô ta cũng biết trong khoảng thời gian này Hoắc Thanh Thanh rất chăm chỉ luyện võ, nhưng cô ta vẫn luôn rất khinh thường.
Luyện nữa thì đã thế nào?
Dù sao cũng không là đối thủ của Tiêu Mặc Sanh, chẳng phải là vẫn phải kết hôn với người ta hay sao.
Một khi gả qua đó, cuộc sống bi thảm của Hoắc Thanh Thanh sẽ bắt đầu, bởi vậy cô ta vô cùng coi thường.
Khi Hoắc Thanh Thanh luyện võ, thì cô ta còn đang chạy ngược chạy xuôi, nhảy nhót khắp nơi.
Không ngờ, Hoắc Thanh Thanh lại có thể đánh bại cô ta.
Hơn nữa còn là sử dụng kiếm quyết bách hoa lung linh, đó là một cái tát vào mặt cô ta!
“Sư tỷ tốt, sao chị lại tức giận như vậy? Chị nhìn xem mặt chị đều vặn vẹo biến dạng thành dạng gì rồi kìa, ha ha ha…”
Hoắc Thanh Thanh cười khúc khích, còn vươn tay nhéo cằm nhọn trắng nõn của Phương Dao.
“Oa, sư tỷ chị phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?”
Biểu cảm của Hoắc Thanh Thanh khoa trương, vừa nhào nắn chiếc cằm của Phương Dao vừa nói: “Với chiếc cằm nhọn như vậy, khi hôn người yêu chị không sợ mài nát mặt người ta à?”