"Vợ sao? Anh có vợ khi nào vậy?" Cô ta ngạc nhiên nhìn Thiệu Lăng.
"Nói chuyện với nhau tiếp đi. Tôi xin phép."
Mộc Dao quay ra phía cánh cửa định bước đi thì bị người phụ nữ kia giữ lại, cô ta dùng hai bàn tay vừa phủi thức ăn khi nảy nắm lấy tay Mộc Dao làm tay cô cũng bẩn theo.
Mộc Dao vung tay khỏi đôi tay bẩn đó, tức giận hỏi:
"Cô muốn gì?"
"Cô đừng hiểu lầm, khi nảy chúng tôi là vô tình ngã xuống ghế thôi." Người phụ nữ đáp.
"Ngã đúng tư thế nhỉ?" Mộc Dao có ý mỉa mai.
"Em đừng nghi ngờ như thế! Thật ra lúc đó cô ấy bị ngã nên anh đỡ lại rồi trượt chân ngã xuống ghế." Cẩn Thiệu Lăng minh oan cho mình.
"Có bằng chứng không?" Mộc Dao dùng ánh mắt đầy ngờ vực nhìn anh.
"Có. Em lên phòng giám sát mà xem."
Cẩn Thiệu Lăng trả lời một cách chắc chắn nhưng anh không ngờ được mọi chuyện không nằm trong sự kiểm soát của anh.
Cẩn Thiệu Lăng, Quách Mộc Dao và người phụ nữ đó cùng nhau đến phòng giám sát ở tầng 19.
Vào phòng giám sát, Cẩn Thiệu Lăng lập tức ra lệnh cho nhân viên mở đoạn băng ghi hình vừa rồi ở phòng chủ tịch lên, nhưng camera giám sát đã bị hỏng không xem được. Anh tức giận đùng đùng sát khí, mắng đám nhân viên của bộ phận giám sát:
"Tôi cho các người làm việc ở đây là để làm việc như thế này à? Camera vì sao lại hỏng cũng không biết."
"Đủ rồi!" Quách Mộc Dao quát, cô xoay người nhìn ra cửa rồi nói tiếp: "Đừng giải thích nữa, tôi mệt rồi!"
Nói xong, y bước đi với vẻ mặt u buồn, lúc này cô chỉ muốn bật khóc mà thôi nhưng bây giờ cái quyền yếu đuối đó cũng bị tước mất.
Nhìn thấy cô buồn bã bước đi, người phụ nữ kia lại nhếch mép cười, sau đó lại dùng khuôn mặt hiền từ quay sang nhìn Thiệu Lăng. Cô ta vờ lo lắng.
"Cô ấy..."
Nói được hai từ thì cô ta dừng lại, Cẩn Thiệu Lăng lạnh giọng đáp:
"Cô về đi! Vợ tôi, tôi tự có cách."
Nói rồi anh rời khỏi phòng, trong đôi mắt của người phụ nữ hiện lên một đều xấu.
Về đến nhà, Quạch Mộc Dao tiến thẳng lên phòng khóa cửa lại rồi tắm rửa.
Đầu giờ chiều, buổi học kinh doanh của Quách Mộc Dao bắt đầu. Cô chậm rãi tiến vào lớp và chào mọi người:
"Chào mọi người! Tôi là Quách Mộc Dao."
"Wow... đẹp thật."
"Vừa đẹp vừa cao nữa."
"Đúng là đẹp không góc chết."
Cả lớp nhìn Quách Mộc Dao ngưỡng mộ.
"Đúng! Đúng!"
Cô vừa chào xong, một cô gái khác từ ngoài cửa tiến vào đứng cạnh cô, cô ta cúi đầu tạo một nét mặt dễ thương để chào mọi người.
"Xin chào mọi người! Mình là Mali Mohan, sau này mọi người có thể gọi mình là Mali." Cô ta nở nụ cười rất tươi, nhìn cả lớp.
Là cô ta? Cô ta học cùng mình sao…? Cô ta tên Mali Mohan à? Mộc Dao không ngờ người phụ nữ ban sáng bây giờ lại học cùng cô.
Trong lúc cô đăm chiêu suy nghĩ thì cả lớp đang trầm trồ nhìn Mali Mohan.
"Cô ấy dễ thương chết mất."
"Cô ấy đẹp như công chúa vậy."
"Ôi! Cô ấy có giọng nói thật ngọt ngào."
"Tuy không đẹp như cô gái kia nhưng cô ta dễ thương đó."
"Ừ."
Bờ lô, bờ la.
"Các em trật tự." Cô giáo nhắc nhở cả lớp rồi quay sang nhìn Mộc Dao và Mali nói: "Các em muốn ngồi ở đâu?"
"Ở cuối lớp ạ." Quách Mộc Dao chỉ tay về cái bàn trống ở cuối lớp.
"Được." Giáo viên gật đầu, sau đó lại hỏi cô gái kia:
"Còn em, em muốn ngồi ở đâu?"
"Em..." Y chỉ tay vào Mộc Dao, tiếp tục câu nói: "Muốn ngồi cùng bạn ấy!"
"Tôi?" Mộc Dao chỉ tay vào bản thân, đầy ngạc nhiên nhìn Mali Mohan.
Mali gật đầu cười.
Giáo viên cũng đồng ý với ý kiến của cô, vậy là hai người ngồi cùng bàn với nhau.