"Mang thai?" Mộc Dao bất ngờ nhìn Thiệu Lăng.
"Ta xin lỗi, do ta nôn nóng có cháu để ẵm bồng nên đã bảo nhờ Nhã Liên bỏ thuốc nhuận tràng vào nước của con." Trương Doãn tỏ vẻ buồn bã để tránh ánh mắt bi thương kia của cháu gái. Ông đoán được hết cả, Mộc Dao thương ông chắc chắn sẽ không giận lâu và tính nó thì rất nhát nên nhất định sẽ không khờ dại đi bỏ đứa bé trong bụng.
"Vậy ra mọi người đã âm mưu từ trước? Vậy ra lúc con bị thuốc phát huy nhưng mọi người vẫn không chút lo lắng là vậy." Cô đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn chồng: "Vậy việc em học ở trường bắn là anh sắp xếp cả đúng không? Chỉ cho em tập vài lần một ngày, có ngày thì nói thầy bận không đến dạy được."
"Anh… anh xin lỗi!" Thiệu Lăng cảm nhận được luồng khí giá lạnh từ vợ yêu.
"Tất cả cũng vì tốt cho con cả, con đừng trách nó làm gì." Trương Doãn chống quải trượng đứng dậy.
"Vậy anh ấy phải hứa với con một điều kiện: khi có được bất cứ manh mối nào đều phải nói cho con biết." Mộc Dao trầm tư.
"Được." Anh gật đầu đồng ý.
Thấy anh hứa với cô thì cô mới chịu quay lại giường nghỉ ngơi, vừa ngồi lên giường cô chợt nhớ ra một chuyện, cô nhìn mọi người và hỏi:
"Sao con về được đây?"
"Lúc trời bắt đầu mưa, ta sợ con không chịu về nhà mà ở lại đó nên mới gọi cho Thiệu Lăng đón con về." Trương Doãn đáp.
Cẩn Thiệu Lăng kể lại lúc anh đến đón cô về. Khi đó, cô nằm bất tỉnh trước mộ bà mình, cơ thể lấm lem bùn đất nên đã bế cô về, trên đường về khi ở trong xe cô luôn miệng gọi bà rồi rơi lệ.
Cô nghe thế thì mới hiểu, hóa ra đó là do cô mơ. Nhưng nếu có thể cô vẫn muốn gặp lại bà một lần nữa dù là trong mơ cô cũng muốn nhìn thấy bà.
…
Ngày hôm sau, Quách Mộc Dao tỉnh dậy và sửa soạn xong thì thấy chiếc áo vest của Cẩn Thiệu Lăng nằm trong phòng mình, cô nghĩ anh để quên vào hôm qua nên đem đến công ty trả cho anh.
Trước khi đi, cô có làm vài món ăn sáng để mang đến cho Cẩn Thiệu Lăng dùng. Tâm trạng cô ổn hơn hôm trước vì tìm được nguyên nhân cái chết của bà ngoại mình, nhưng cô vẫn nghĩ một phần lỗi là do cô quá nghịch ngợm.
Đến công ty, từ ngoài cửa bước cô đã được mọi người chào đón nhưng mọi ánh mắt dồn vào cô một cách lạ thường.
Lên đến tầng 20, cửa thang máy mở ra, cô bước nhanh đến trước cửa phòng Tổng Giám đốc.
"Cạch" Quách Mộc Dao mở cánh cửa của căn phòng ra. Cô đặt bước chân đầu tiên vào, một tay cầm chiếc áo vest, một tay xách cái túi đựng hộp giữ nhiệt, hớn hở nhìn vào trong, bỗng dưng khuôn mặt cô lại thay đổi một cách khó coi.
Một người đàn ông và một người phụ nữ đang ở trên sofa dành cho khách, người đàn ông thì ở trên, người phụ nữ thì nằm trên sofa, một cảnh tượng rất dễ gây hiểu lầm.
Người đàn ông ngước khuôn mặt tuấn mỹ lên nhìn Mộc Dao, cô chẳng nói chẳng rằng tiếng nào, trực tiếp lấy hộp đựng đồ ăn sáng, mở nắp hộp và hất thẳng vào hai người trên sofa còn chiếc áo vest thì ném thẳng về phía người đàn ông, sau đó xoay người bước đi.
Cẩn Thiệu Lăng lại chính là người đàn ông đó, anh luống cuống vội bỏ chiếc áo vest bị ném vào đầu xuống đất rồi đuổi theo Mộc Dao. Người phụ nữ đứng lên phủi phủi mớ đồ ăn dính trên người, nhưng vì những món dính trên người cô ta là canh cá và nước mắm nên cho dù phủi cách mấy, bộ đồ trên người cô ta vẫn không sạch nổi. Cô ta tức giận bước ra ngoài.
Dưới tầng trệt, gần quầy tiếp tân Cẩn Thiệu Lăng đang níu lấy Mộc Dao, mấy nhân viên ở gần đó thì hóng chuyện vì lúc nảy Quách Mộc Dao hất đồ ăn vào người anh và người phụ nữ kia nên trên tóc anh còn bám rất nhiều hạt cơm, nhưng bây giờ việc anh quan tâm không phải là sĩ diện mà là giải thích với vợ mình.
Người phụ nữ lúc nãy cũng đi đến, cô ta thay đổi sắc mặt từ tức giận trở thành ôn hòa chen qua những người nhân viên đang vây quanh Cẩn Thiệu Lăng và Quách Mộc Dao, bước đến bên cạnh Thiệu Lăng và ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi anh:
"Lăng! Cô ấy là ai vậy?"
"Lăng?" gọi nhau thân mật đến vậy à? Quách Mộc Dao vừa suy nghĩ, cơn giận cũng lên đến não.
"Cô ấy là vợ tôi."