"Ừm." Anh gật đầu.
Quách Mộc Dao cúi đầu ủ rũ.
"Về thôi! Ông nội anh bảo em và ông em đến nhà dùng cơm đấy, đừng để ông đợi." Thiệu Lăng lấy khẩu súng từ trong tay Mộc Dao rồi đưa sang Lý Ngôn. Sau đó, đặt tay lên bờ vai bé nhỏ của cô.
Mộc Dao khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm xuống mặt đất rồi suy nghĩ.
"Dưới đất có gì đẹp à?" Cẩn Thiệu Lăng nhìn xuống vị trí mà cô nhìn.
"Không có." Quách Mộc Dao lắc đầu.
"Sao em nhìn nó mãi thế?"
"Không vì gì cả! Về thôi." Dứt lời, cô xoay người bước về phía đường ra cổng.
Cẩn Thiệu Lăng cũng chậm rãi bước theo.
Về đến nhà khuôn mặt của Mộc Dao vẫn không thay đổi. Hạ Lam nhìn thấy khuôn mặt đó liền hỏi:
"Tiểu Dao sao thế? Cậu bị thầy giáo đuổi khỏi trường bắn vì đến trễ à."
"Uhuhu… Tên thầy giáo đó háo sắc lắm, lúc nãy hắn còn đòi mình hôn hắn nữa." Dao Dao ôm lấy Hạ Lam tỏ ra đáng thương.
"Này! Em có ý gì vậy hả? Rõ ràng em buồn vì không bắn trúng hồng tâm mà?" Cẩn Thiệu Lăng vừa thẹn vừa bức xúc nhìn Mộc Dao.
"Tiểu Lam, lên phòng với tớ đi!" Cô không quan tâm lời người bên cạnh nói, trực tiếp kéo Hạ Lam đi.
"Em đứng lại! Này..." Cẩn Thiệu Lăng tức giận trong ấm ức nhìn theo bóng lưng của Mộc Dao.
"Khụ" Trương Doãn ngồi trên sofa vờ ho.
Cẩn Thiệu Lăng giật mình, xoay người đi đến chào Trương Doãn rồi nói:
"Ông ngoại, ông con mời ông và tiểu Dao đến nhà dùng cơm."
"Ừ. Đợi tụi nhỏ chuẩn bị xong rồi cùng đi!"
Ở trong phòng của Mộc Dao, Hạ Lam thì ngồi trên giường, y thì ngồi trên ghế của bàn trang điểm, chải lại đầu tóc. Hai người cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.
"Này lúc nãy cậu nói thầy của cậu là tên háo sắc à?" Hạ Lam nhìn vào chiếc gương trước mặt Mộc Dao.
"Haha, ừ." Mộc Dao bật cười.
"Thái độ đó là sao?" Trên đầu Cố Hạ Lam xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.
"Thầy tớ là tên đang uống trà với ông ngoại dưới phòng khách đấy." Mộc Dao vừa nói vừa cười.
"Ể? Cẩn Thiệu Lăng?" Cố Hạ Lam đơ người nhìn hình ảnh phản chiếu của Quách Mộc Dao trong chiếc gương trên bàn trang điểm.
"Đi thôi." Mộc Dao buộc mái tóc dài, mượt mà của cô lên một cách gọn gàng, đứng lên kéo Cố Hạ Lam đi
"Đi?" Hạ Lam nhìn Mộc Dao với ánh mắt ngây thơ.
"Cậu sao vậy? Đến nhà ông của Lăng ăn cơm thôi."
"À, hả? Ờ… mình có hẹn với Quân rồi." Cố Hạ Lam hoàn hồn đáp.
"Làm lành rồi à?"
Cố Hạ Lam gật gật đầu.
"Vậy thì nhanh đi hẹn hò đi, đừng để người ta đợi." Nói rồi Mộc Dao và Hạ Lam cùng nhau mở cửa ra khỏi phòng.
Xuống đến phòng khách, Trương Doãn chống quải trượng từ từ đứng lên rồi cùng Thiệu Lăng, Mộc Dao và Hạ Lam đi ra cổng.
Trước cổng là chiếc Porsche của Cẩn Thiệu Lăng và chiếc Maybach của ai đó.
Cánh cửa của chiếc Maybach mở ra, người đàn ông từ trong xe bước ra, cúi đầu chào Trương Doãn.
"Chào ông ngoại."
"Ừ. Cháu đến đón tiểu Lam à?"
"Tiểu Quân Quân của cậu đến đón kìa!" Mộc Dao huých tay Hạ Lam làm Hạ Lam hơi ngượng.
"Cậu cũng ở đây à?" Thẩm Quân nhìn Cẩn Thiệu Lăng đầy ngạc nhiên.
"Đây là nhà vợ tương lai của tôi, tôi không được đến à?" Cẩn Thiệu Lăng thản nhiên trả lời: "Ngược lại là cậu đó đến đây làm gì?"
"Này, đây cũng là nhà của vợ tương lai tôi vậy." Thẩm Quân khoác tay lên vai Hạ Lam kéo cô vào lòng, tiếp: "Không chừng cậu kết hôn sau tôi đấy."
"Cậu dám thi xem ai sẽ kết hôn trước không?" Cẩn Thiệu Lăng cũng ôm lấy Quách Mộc Dao.
"Dám chứ."
"Cậu thua tôi chắc."
Thẩm Quân được đà, nói hơi quá:
"Cậu đấy, cậu đấy. Tôi có con trước cả cậu cho xem."
Cẩn Thiệu Lăng và Thẩm Quân bình thường thì trông rất lạnh lùng nhưng lúc này lại giống như hai đứa trẻ đang cãi nhau, trong khi hai người đấu khẩu thì Mộc Dao và Hạ Lam ngượng đến đỏ cả mặt.
Sau một lúc cuộc đấu khẩu vẫn không kết thúc mà chủ đề vẫn như trước làm sự ngượng ngùng của Mộc Dao và Hạ Lam trở thành sự tức giận, máu trong người bắt đầu sôi lên, khuôn mặt đỏ lên tựa Quan Công. Trương Doãn thì nhìn bọn trẻ rồi cười, sau đó âm thầm trở vào nhà, cứ như biết trước kết quả cuộc tranh luận này.
"Bốp", "Binh".
Đúng là cùng hoàn cảnh thì cùng cách cư xử. Hai người đàn ông đấu khẩu quá đà đã làm cho hai cô nàng tức giận, Quách Mộc Dao thì đánh Cẩn Thiệu Lăng một cái, Cố Hạ Lam cũng đánh Thẩm Quân một cái. Hai người đánh xong thì lập tức tách khỏi người đàn ông bên cạnh.
"Ở lại mà cãi tiếp đi." Mộc Dao trừng Thiệu Lăng.
"Cãi cho thoải mái rồi muốn làm gì thì làm."
Nói rồi Hạ Lam và Mộc Dao cùng nhau bỏ vào nhà.