Câu nói đó của Cẩn Thiệu Lăng làm Mộc Dao vừa tức vừa ngượng.
"Anh…"
"Anh thế nào?" Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô khiến anh càng thích thú hơn.
Mộc Dao không trả lời mà đi sang chỗ khác. Cẩn Thiệu Lăng sợ cô giận liền bước đến, vòng tay ôm vào eo cô.
"Anh đùa thôi, đừng giận! Anh nhớ em nên mới đến đây làm giáo viên dạy em, như vậy anh mới được gặp em mỗi ngày."
"Công ty anh thì sao? Anh rất bận không thể ở bên em suốt ngày như vậy được!" Mộc Dao cảm nhận được một chút ấm áp ở trong tim, nhưng cô vẫn muốn Thiệu Lăng tập trung làm việc, không muốn anh bỏ dở công việc vì cô.
"Không cần lo, anh đến đây là ý kiến của ba mẹ và cả ông nội, ai cũng muốn anh sớm cưới em cả." Dứt lời anh hôn vào mái tóc mềm mại của cô.
"Em cũng nhớ anh, suốt tháng vừa rồi em rất muốn gặp anh nhưng mà em không thể bắt anh mãi dành thời gian cho em được" Mộc Dao xoay người lại ôm lấy đối phương.
"Sếp..." Lý Ngôn chạy đến định nói gì đó, nhưng gặp hai người trước mặt đang ôm nhau làm anh không dám nói thêm.
Sự xuất hiện của y làm Mộc Dao và Thiệu Lăng ngượng ngùng, hai người vội tách nhau ra. Thiệu Lăng giả vờ ho, sau đó hỏi:
"Có chuyện gì?" Giọng nói trở nên lạnh lùng chết chóc, khuôn mặt cũng lạnh băng trở lại.
"Dạ!" Lý Ngôn giật mình đáp: "Đại lão gia bảo cậu hôm nay đưa Quách tiểu thư và Trương lão gia đến nhà dùng cơm."
"Ừ. Đi vào lấy mấy khẩu súng ra." Cẩn Thiệu Lăng trầm giọng.
"Vâng." Lý Ngôn gật đầu rồi đi vào trong.
Một lát sau, anh ta mang ra một số loại súng thường dùng. Cẩn Thiệu Lăng cầm từng khẩu súng một lên, giới thiệu về số đạn, tốc độ bay của viên đạn,... vân vân và mây mây. Sau khi nói sơ lược xong, anh để tất cả vào lại chiếc hộp chỉ giữ lại duy nhất một khẩu súng lục. Cẩn Thiệu Lăng cầm khẩu súng đưa lên, nhắm vào hồng tâm trên tấm bia phía trước, cách vị trí của anh khá xa.
"Đoàng" Tiếng súng nổ lên khi Cẩn Thiệu Lăng vừa bóp cò, viên đạn bay thẳng đến hồng tâm và bay xuyên qua tấm bia ấy, va vào tường và rơi xuống đất.
Vì sân tập súng rất nguy hiểm nên các vách tường được xây dựng rất dày và ngăn có lớp ngăn cách an toàn.
Một phát ăn ngay trông thật ngầu.
Quách Mộc Dao trố mắt nhìn viên đạn, Thiệu Lăng nhìn cô rồi bất chợt nhớ đến một chuyện quan trọng.
"Em không sợ chứ?"
"Không." Quách Mộc Dao vẫn nhìn chăm chăm vào hồng tâm bị viên đạn xuyên qua lúc này, lắc đầu.
"Không sợ thật à?" Cẩn Thiệu Lăng hỏi một lần nữa để xác nhận lại cô không bị ám ảnh bởi tiếng súng hay thứ gì đó liên quan.
"Không." Quách Mộc Dao vẫn lắc đầu.
"Người bình thường nhìn thấy cảnh bắn súng hoặc nghe thấy tiếng súng nổ sẽ ám ảnh." Anh vẫn kiên trì nói, mục đích là muốn xem Mộc Dao không sợ thật hay không.
"Làm pháp y tiếp xúc với tử thi còn không sợ, cái này thì có là gì."
"Quách tiểu thư ngầu quá." Lý Ngôn giơ ngón cái của 2 tay lên, tỏ vẻ khâm phục.
"Nào, đến em." Thiệu Lăng đưa khẩu súng cho Mộc Dao.
Cô gật đầu nhận lấy khẩu súng.
Trước khi tập bắn, Thiệu Lăng đã hướng dẫn cô cách lắp đạn, bóp cò… và một số thứ quan trọng khác.
Mộc Dao học rất nhanh, cô bắt đầu tự thực hành.
"Đoàng" Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra từ đầu súng của Mộc Dao. Tuy không vào ngay hồng tâm nhưng viên đạn lại trúng vào vòng ngoài cùng.
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
Tiếng súng cứ vang lên, Mộc Dao cố tập trung để bắn vào hồng tâm, nhưng có một vị trí mà viên đạn mãi va vào. Cô cảm thấy hơi nản, nhưng lại rất cứng đầu chuyện gì cũng phải làm cho bằng được. Cứ mãi bóp cò như cái bia có thù với mình vậy.
Cẩn Thiệu Lăng nhìn vẻ mặt khó chịu của Mộc Dao liền ngăn cô lại.
"Vào trong nghỉ ngơi một chút đi."
"Không." Mắt cô nhìn chăm chăm vào hồng tâm.
"Em muốn bắn trúng hồng tâm thì nên thả lỏng người một chút, ngắm cho chuẩn xác, đưa khẩu súng lên đúng vị trí. Như vậy mới trúng được." Cẩn Thiệu Lăng thở dài, sau đó nói tiếp: "Em nên di chuyển, cử động một chút, nhìn em bây giờ như pho tượng nhả đạn vậy."
"Thật vậy sao?" Quách Mộc Dao thả lỏng cơ thể, hai tay cũng hạ xuống, xoay người sang bên trái, hỏi Thiệu Lăng.