Tầm mắt của hai người họ giao nhau trong không khí, cuối cùng Trần Úc Xuyên vẫn phải quay đầu đi.
Ông ta quay đầu sang một bên, nói như muốn biện giải: “Đó là chuyện ngoài ý muốn.”
“Có phải là chuyện ngoài ý muốn hay không thì trong lòng ông biết rõ nhất ấy mà.” Trần Minh Tân không định nói nhiều hơn nữa, anh cúi đầu, tiếp tục đọc những tập tài liệu chưa kịp xem xong.
Anh dùng hành động để thể hiện, anh không muốn nói nhiều, chỉ dùng hành động để ra lệnh tiễn khách.
Ánh mắt Trần Úc Xuyên sắc lẻm, vẫn nhìn anh chăm chú, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt ông ta chợt thay đổi, sắc mặt cũng khác.
“Cho dù cháu đang suy đoán điều gì, lại biết cái gì, chỉ có mỗi thứ này là cháu phải nhớ cho thật kỹ mà thôi, cháu là một thành viên trong lâu đài Mogwynn, cháu là cháu ngoại của Trần Úc Xuyên ông, giữa chúng ta có quan hệ huyết thống không thể cắt đứt được.”
Cuối cùng, sau khi nói dứt lời, Trần Úc Xuyên bèn bỏ đi.
Lúc Trần Úc Xuyên nói câu này, Trần Minh Tân đang kí tên vào tập tài liệu, anh bất giác đè mạnh tay, khiến cho ngòi bút đâm thủng tờ giấy.
Rầm!
Trần Úc Xuyên đi ra ngoài, cửa bị khép lại.
Gương mặt Trần Úc Xuyên lặng ngắt như nước, cây bút đang nắm chặt trong bàn tay bị vứt đi, giống như vẫn còn cảm thấy tức tối vậy, anh đanh mặt, đứng dậy đá chiếc ghế đi thật xa, rồi mới khép mắt lại, hít một hơi thật sâu để làm mình bình tĩnh lại.
Anh không thể không thừa nhận rằng, bản thân anh quá mất cảnh giác, quá tự phụ.
Lúc mới đến nước J, anh đã tính toán hết mọi tình huống, mọi chuyện có thể xảy ra trong tương lai.
Nhưng mà bây giờ, tất thảy đều đã vượt quá sự dự tính của anh rồi.
Anh tính đến tính lui, cuối cùng vẫn để lại sơ hở.
Những năm này, anh và Trần Úc Xuyên không ngừng đấu đá với nhau, Trần Úc Xuyên đã được định hình trong lòng anh, anh cũng không nghi ngờ ông ta vẫn còn thân phận khác.
Tất thảy mọi chuyện bày ra trước mắt anh, khiến cho anh cảm thấy phải đánh giá lại con người Trần Úc Xuyên.
Thân là người nước Z, con rể của gia tộc Mogwynn, ông ta đã đánh bại nhiều người thừa kế chính thống, cuối cùng cũng bước lên được vị trí người nắm quyền trong gia tộc Mogwynn, trở thành người nắm quyền trong gia tộc cao quý bậc nhất ở nước J, đây vốn là một chuyện rất đỗi mang hơi thở truyền kỳ.
Hơn nữa, ông ta là một ‘người ngoài’, nhiều năm nay vẫn lo cho gia tộc Mogwynn đâu ra đó, không bị ai kéo xuống ngựa.
Một người nắm quyền có địa vị cao quý như vậy, sao có thể bất cẩn thả người phụ nữ muốn hại tính mạng của mình đi chứ?
Nếu như là trước đây, trong lòng Trần Minh Tân chỉ cảm thấy nghi ngờ.
Bây giờ, anh hoàn toàn có thể khẳng định rằng, Cố Hàm Yên được Trần Úc Xuyên thả đi.
Cố Hàm Yên đã đầu quân cho Grissy.
Vậy thì...
Kết quả suy ra được từ chuyện này, khiến cho một người luôn vững vàng như Trần Minh Tân, cảm thấy hoang mang, anh lặng lẽ chuyển hết tài sản đi, đưa Tô Ánh Nguyệt rời khỏi nơi này.
Có làm thế, ít nhất Tô Ánh Nguyệt mới an toàn hơn một chút.
Còn anh, phải ở lại nước Z, để giữ cho tình thế được ổ định.
Bây giờ Trần Úc Xuyên đã có thể đoán được đại khái rằng, anh đã biết được những gì.
Nhưng mà, tự phụ là bệnh chung của những người nắm quyền, cho dù suy nghĩ này đã nảy lên trong lòng anh, nhưng anh cũng chỉ án binh bất động mà thôi.
“Ông chủ?”
Giọng nói của Nam Kha vang lên bên ngoài cửa.
Đến bây giờ Trần Minh Tân mới sực tỉnh táo lại từ dòng suy nghĩ, anh giơ tay chỉnh lại cà vạt, kéo chiếc ghế đã bị mình đá đi về, sau khi ngồi xuống, mới nhìn ra ngoài nói: “Vào đi.”
Thực chất Nam Kha không hề đi xa, trong lòng cô ta lo lắng về tình huống có thể xảy ra nếu như Trần Úc Xuyên và Trần Minh Tân không thể thống nhất quan điểm với nhau. Trần Úc Xuyên vừa đi, cô đã chuẩn bị đi xem xem thế nào, kết quả vừa mới đến trước cửa đã nghe thấy tiếng động bên trong, đến tận lúc này cô mới cất tiếng gọi Trần Minh Tân.
Sau khi Nam Kha đi vào trong phòng làm việc, mới nhận ra mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng mới thấy yên tâm hơn một chút.
Cô vừa bước vào, Trần Minh Tân còn chưa kịp ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng dặn dò: “Không có việc gì thì ra ngoài, đi chăm sóc Nam Sơn đi.”
Ý nghĩa trong câu nói của Trần Minh Tân là, kêu cô đừng nhúng tay vào chuyện này.
Nam Kha hiểu ý anh: “Dạ, tôi biết rồi.”
Cô đi thẳng đến bệnh viện.
Di chứng sau khi bị say máy bay của Nam Sơn rất nghiêm trọng, bây giờ vẫn phải truyền dịch trong bệnh viện.
Lúc Nam Kha đến, thấy Nam Sơn đang cầm điện thoại đọc cái gì đó bằng một tay.
“Anh đang làm gì vậy?” Nam Kha bước qua, cũng châu đầu lại nhìn vào màn hình.
Nam Sơn ngẩng đầu lên: “Xem tình hình cuộc bầu cử tổng thống.”
Thân là công dân của nước J, đương nhiên anh ta phải quan tâm đến chuyện này.
Sau khi nói dứt lời, anh ta mới hỏi Nam Kha: “Sao em lại đến đây? Anh không cần em chăm sóc đâu, em về công ty đi.”
Gần đây công ty bộn bề nhiều chuyện, Nam Kha hoàn toàn không cần phải sang đây với anh ta.
“Ông chủ gọi em đến đấy.” Nam Kha lườm anh, rồi xịch đến trước mặt anh ta: “Rốt cuộc sao ông chủ đưa bà chủ về một cách đột ngột như vậy chứ? Ông chủ có hé tiếng gió cho anh biết không?”
Nam Sơn vừa định mở miệng đáp, rồi sực nhớ đến lời dặn dò của Trần Minh Tân, anh ta bèn chuyển đều tài, trong thời gian ngắn không thể nói với bất kỳ ai, đến Tô Ánh Nguyệt cũng không được nói, huống hồ chi là Nam Kha kia chứ.
Nếu như Trần Minh Tân không nói cho Nam Kha biết, cũng cũng có nghĩ là, đến Nam Kha cũng không thể biết.
“Chừng nào đến lúc thì đương nhiên ông chủ sẽ nói cho em nghe thôi, bây giờ không nói được, đương nhiên vì thời cơ chưa chín muồi.” Nam Sơn thở dài, đặt điện thoại sang một bên, không còn tâm trạng xem tin tức nữa.
Nam Kha cũng thở dài theo: “Khi nãy ông Trần có đến công ty tìm ông chủ, có thể bọn họ nói chuyện không vui vẻ lắm, tâm trạng của ông chủ không tốt cho mấy.”
Đến bây giờ, Nam Sơn mới sực nhớ lại, Tô Ánh Nguyệt đưa cho anh ta một món đồ, dặn anh ta phải đưa nó cho Trần Minh Tân nhưng anh ta lại quên mất.
Nam Sơn nằm trong bệnh viện truyền hai bình nước, cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, bèn quay về công ty.
Đưa bức tranh của Trần Mộc Tây và tấm hình của Tô Ánh Nguyệt cho Trần Minh Tân.
Lúc đưa hình, Nam Sơn ngập ngừng một hồi rồi mới ráng nói: “Bà chủ còn nhờ tôi chuyển lời cho anh...”
‘Ờ?” Trần Minh Tân đang xem tấm hình chụp Tô Tử Nguyệt chụp chung với Trần Mộc Tây, có nhìn thế nào cũng thấy vợ và con trai mình thật đáng yêu.
Anh xoa tấm hình, nghe thấy thế bèn ngẩng đầu nhìn Nam Sơn: “Cô ấy nhờ cậu nói cái gì?”
“Bà chủ nói...” Nam Sơn đằng hắng hai tiếng một cách gượng gạo, rồi mới lên tiếng tiếp: “Nói là anh phải mang tấm hình bên người, nếu như anh dám...dám ra ngoài dụ dỗ ai, thì anh chết chắc rồi...khụ khụ.”
Sau khi nói dứt lời, Nam Sơn đứng ở đó, gương mặt cứng đờ.
Ông chủ sẽ không đánh anh ta chứ?
Phòng làm việc im lặng trong vài giây, rồi mới nghe thấy giọng nói của Trần Minh Tân vang lên: “Thế này thôi à?”
Nam Sơn ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, mới thấy gương mặt anh vẫn như cũ, thậm chí còn không nhìn ra được một chút hứng thú nào cả.
Nam Sơn nghĩ ngợi một lúc, rồi mới nói lại lời của Tô Ánh Nguyệt đã nói trước lúc đi.
“Sắp đến sinh nhật ba tuổi của Mộc Tây rồi, bà chủ nói, đến lúc ấy bà chủ muốn tổ chức một buổi tiệc lớn, cần anh trở về chủ trì mới được.”
Anh ta tự giác lược bỏ hai chữ ‘hai người’ đi, đúng là bà chủ coi bọn họ như là người nhà vậy, nhưng anh ta biết, ông chủ của mình không phải là người rộng lượng gì cả.
Dù gì cũng là lời bà chủ đã nói, không thể nào nhắc đến người khác.