Ông Xã Thần Bí

CHƯƠNG 661: ĂN CHÁO ĐÁ BÁT



Đã cách mấy ngày kể từ lúc Tô Ánh Nguyệt về nước.

Cuộc bầu cử tổng thống chính thức bắt đầu, nhưng vẫn chưa có kết quả sớm như thế, vốn dĩ đây là một quá trình dài, chỉ có điều bây giờ là thời khắc quan trọng nhất mà thôi.

Hơn một tháng tiếp theo, ứng cử viên vẫn cần phải đi diễn thuyết, kêu gọi bỏ phiếu khắp nơi.

Mà để đi khắp nơi diễn thuyết hao phí tinh thần, thời gian và tiền bạc rất lớn, cần phải có một khoản tiền kếch xù, đương nhiên cần có người tài trợ rồi.

Mà Trần Úc Xuyên vẫn luôn muốn Trần Minh Tân ủng hộ cùng một với ông ta.

Trần Minh Tân lại lật lọng, anh đưa Tô Ánh Nguyệt đi, hôm nay, e là không thể giải quyết một cách dễ dàng rồi.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt rời đi, đã mấy ngày rồi anh chưa quay về lâu đài Mogwynn.

Không phải vì anh bận bịu, mà là vì, anh thật sự không muốn về đó lại.

Trước đây có Tô Ánh Nguyệt còn ở đây anh mới cùng cô ấy dọn về lâu đài, Mogwynn, nước J không bình yên cho lắm, người của Grissy cũng âm thầm theo dõi bọn họ như mắt hổ nhìn mồi, sống trong lâu đài Mogwynn, tương đối an toàn hơn một chút

Bây giờ Tô Ánh Nguyệt đã về, anh không cần phải kiêng dè gì nữa.

Nam Kha thấy Trần Minh Tân im lặng một hồi lâu cũng không nói gì, bèn thử cất tiếng thăm dò: “Vậy ý của ông chủ có phải là...”

“Để cho ông ta vào là được rồi, cô đi làm việc của mình đi, không cần phải lo nhiều viẹc như vậy.”

Sau khi nói dứt lời, Trần Minh Tân lại vùi đầu xử lý tài liệu.

Nam Kha thấy anh vẫn bình tĩnh ung dung, trong lòng thầm thở dài.

Cô ta biết quan hệ giữa Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên trở nên rất căng thẳng, còn chuyện Tô Ánh Nguyệt về nước dính líu đến rất nhiều mối quan hệ lợi ích, cô cũng biết, bởi vậy, mặc dù mấy ngày nay, cho dù Trần Minh Tân không ra lệnh, cô cũng phái người theo dõi hành động của Trần Úc Xuyên.

Vừa nhận được tin Trần Úc Xuyên đến tập đoàn LK, cô ta đã sốt sắng gọi điện cho Trần Minh Tân.

Nếu Trần Minh Tân đã không để ý, cô ta cũng không hỏi thêm nữa.

Nam Kha vừa mới đi chưa được bao lâu, Trần Úc Xuyên đã đến.

Có lẽ là mới từ viên chức nào đến đây, ông ta vẫn đang ăn mặc rất nghiêm túc, chỉ có điều, trông ông ta toát ra vẻ u ám.

Trần Chính đi theo sau Trần Úc Xuyên, sau lưng ông ta còn có hai tên bảo vệ.

“Sao lại đến tìm cháu vào lúc này?” Trần Minh Tân đặt bút trong tay xuống, cũng không đứng dậy.

Trần Úc Xuyên nhìn anh với gương mặt tối tăm, rồi ông ta tức giận nói: “Cháu đưa Tô Ánh Nguyệt về nước Z à? Chuyện gì thế này?”

“Bọn cháu đã rời khỏi nước Z mấy tháng liền rồi, con vẫn còn nhỏ, nó nhớ mẹ rồi, lẽ nào con khong nên đưa cô ấy về ư?” Khác với vẻ tức giận của Trần Úc Xuyên, Trần Minh Tân vẫn điềm tĩnh như thường.

Nói thế cũng chẳng có gì sai, nhưng chuyện mà Trần Minh Tân nói, chỉ đúng với gia đình bình thường mà thôi.

Ban đầu ông ta phải uy hiếp, mới có thể đưa Tô Ánh Nguyệt đến nước J, để kiềm chế Trần Minh Tân một cách hoàn toàn.

Đã lâu như vậy rồi, ông ta cứ nghĩ Trần Minh Tân đã nhìn thấu hiện thực, nhưng nào ngờ, đứa cháu trai của ông lại tặng cho ông ta niềm vui bất ngờ như thế.

Đúng là một thằng cháu ăn cháu đá bát.

“Tại sao không thương lượng với ông?” Trần Úc Xuyên không khỏi tức giận, giọng nói của ông ta cũng trở nên cay nghiệt hơn.

“Ông bậu bịu như thế mà, có mỗi chuyện cỏn con thế này thôi, không cần phải để ông lo lắng đâu.” Giọng nói của Trần Minh Tân rất đỗi lạnh nhạt, dường như không hề quan tâm đến cơn giận của ông ta, nhưng cũng không có ý chọc tức ông ta.

Sớm muộn gì bọn họ cũng trở mặt với nhau mà thôi.

Nhưng mà, anh lại không thể không duy trì sự hòa hoãn ngoài bề mặt với Trần Úc Xuyên.

Còn nguyên nhân...

“Hừ! Trần Minh Tân, cháu thật sự cho rằng cháu đưa Tô Ánh Nguyệt về nước, thì ông sẽ không thể đụng đến cô ta à?” Trần Úc Xuyên tức giận đến phì cười, vẻ mặt hả hê như thể đã nắm được thóp của Trần Minh Tân vậy.

Sắc mặt Trần Minh Tân sa sầm, bóng tối cuộn trào trong ánh mắt, trong chốc lát, lại hóa bình tĩnh.

“Thoạt đầu ông còn có thể tha cho một Cố Hàm Yên muốn dồn ông vào chỗ chết, tại sao không thể tha cho Ánh Nguyệt chứ? Hơn nữa, trước giờ Tô Ánh Nguyệt đều không uy hiếp gì đến ông, cũng không làm chuyện gì bất lợi với ông, trong chuyện này, cô ấy là người vô tội nhất. Thậm chí, bởi vì ông, cô ấy vô duyên vô cớ phải chịu khổ! Tại sao ông chứ không chịu tha cho cô ấy!”

Trần Minh Tân nhìn Trần Úc Xuyên chăm chú, đôi mắt lạnh lẽo như không thể hóa tan, giọng nói của anh cũng cao hơn một điệu, vang vọng khắp căn phòng.

Sắc mặt Trần Minh Tân khẽ thay đổi.

Anh và Trần Úc Xuyên nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng lại nói với đội ngũ bảo vệ sau lưng Trần Úc Xuyên: “Các người ra ngoài hết đi!”

Mặc dù gương mặt anh vẫn ráng tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói của anh lại hơi run rẩy vì cơn tức giận.

“Ngài bá tước...” Trần Chính hơi ngập ngừng.

Trông cậu Minh Tân có vẻ như đang giận dữ, đến ngày bá tước cũng như thể đang bực bội, ông ta có hiểu biết nhất định về tính cách của hai người này, nếu như không có ai trông chừng, xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?”

Rốt cuộc Trần Úc Xuyên không thể kềm chế nổi cơn giận nữa, ông ta rống lên: “Cút ra ngoài!”

Ông ta đã dùng hết sức lực để rống lên tiếng này, đến cơ thịt trên gương mặt cũng run lên theo giọng nói của ông ta.

Trần Chính không dám nói nhiều, chỉ kêu bảo vệ nhanh chóng đi ra ngoài.

“Thế nào? Bá tước Augusto sợ cấp dưới và người hầu của mình nghe thấy chuyện nhỏ này sao?” Trần Minh Tân dựa người ra sau, vẻ mặt có vẻ tự đắc.

Trần Úc Xuyên đi đến trước chiếc bàn làm việc, ông ta nhìn anh trân trân: “Ông không biết cháu đang nói gì! Đúng là trước đây ông rất thích cô bé Cố Hàm Yên, nhưng mà con bé ấy không nên làm những chuyện ngu hại đến tính mạng ông, sao ông có thể thả cho nó đi được? Tự bản thân nó trốn đi đấy chứ!”

“Ngài bá tước, giữa hai người chúng ta, ông không cần phải nói thừa như vậy đâu, lâu đài Mogwynn là nơi như thế nào, tính tình ông ra sao, cháu không biết hay sao?”

Trần Minh Tân nói đến cuối cùng, giọng nói của anh càng càng nhẹ, nhưng lọt vào tai Trần Úc Xuyên, mỗi chữ đều nặng tựa ngàn cân.

Ông ta siết chặt nắm tay, nhìn Trần Minh Tân trân trân, như thể muốn khoét lỗ trên người anh ra vậy.

Trần Minh Tân không nói gì nữa.

Mặc dù anh rất muốn trở mặt với Trần Úc Xuyên ngay bây giờ, nhưng anh không xác định, cho dù anh chắc chắn, bây giờ vẫn chưa tới thời cơ.

Căn phòng im phăng phắc như tờ, Trần Úc Xuyên bình tĩnh lại đôi chút, rồi mới nói: “Tốt nhất là cháu biết mình đang nói gì đấy!”

“Dạ, chúng ta không nói về Cố Hàm Yên nữa, dù gì bây giờ cô ta ra nông nỗi như vậy rồi, đời này coi như xong.”

Lúc Trần Minh Tân nói chuyện, anh bình tĩnh quan sát Trần Úc Xuyên.

Anh nhận ra rằng, gương mặt ông ta không hề thay đổi.

Anh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Còn Tô Ánh Nguyệt, con nó nhớ mẹ rồi, cô ấy về thăm con, cháu không cảm thấy có gì không đúng hết, huống hồ ch bây giờ cháu bận lắm, cũng không có thời gian chăm sóc cô ấy.”

Sau khi nói dứt lời, anh còn giơ tay xoa bóp ấn đường của mình, như thể những gì anh nói là thật vậy.

Trần Úc Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng: “Cả đám người hầu trong lâu đài Mogwynn chỉ để trang trí thôi à?”

Trần Minh Tân cũng bật cười: “Chứ bằng không thì sao? Sao có thể để một người phụ nữ như Cố Hàm Yên trốn ra ngoài.”

“Cháu...” Trần Úc Xuyên không nói nên lời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv