Trần Minh Tân nhíu mày, nhẹ nhàng đến mức khó mà nhìn ra được, giọng nói lạnh nhạt: “Tùy em.”
Vẻ trào phúng thoáng hiện lên trong mắt Tô Ánh Nguyệt: “Vậy thì không được, nếu như anh vẫn không chịu công bố tin ly hôn, vậy chẳng phải tôi phải mang cái danh vợ tổng giám đốc LK mãi sao, thanh xuân của người con gái không cho phép dây dưa lâu dài đâu, tôi còn phải đi tìm bạn trai nữa.”
Vốn dĩ sắc mặt Trần Minh Tân hơi nhợt nhạt, bây giờ lại trắng bệnh thêm đôi phần, cằm anh đanh lại, ánh mắt hơi đáng sợ.
Tô Ánh Nguyệt rất quen thuộc với Trần Minh Tân như thế này.
Trước đây, chỉ cần cô nhìn người đàn ông khác lâu hơn một chút mà thôi, Trần Minh Tân sẽ bộc lộ cảm xúc giống vậy.
Trong đầu cô chợt nảy lên một ý nghĩ, vừa định mở miệng chợt nhìn thấy Phong Hải đi đến từ sau lưng Trần Minh Tân.
Cô cũng lười suy đoán xem vì sao vẻ mặt của Trần Minh Tân lại như thế, mà dứt khoát đi lướt qua Trần Minh Tân, đến bên Phong Hải.
Cô vừa đi, vừa chỉnh trang y phục.
Đợi đến khi tới trước mặt Phong Hải, gương mặt cô mới nở nụ cười mỉm dịu dàng: “Chào cậu.”
Mặc dù vì chuyện xảy ra hồi hai năm trước, cô và Phong Hải gây gổ với nhau, nhưng mà cuối cùng bọn họ vẫn không trở mặt.
Cô cũng cảm thấy may mắn vì lúc đó không trở mặt với Phong Hải, chứ bằng không bây giờ sao cô có thể đứng trước mặt anh ta, nói chuyện với anh ta một cách quang minh chính đại được chứ.
Phong Hải cũng cười với cô, ánh mắt vẫn ôn hòa như lúc trước: “Ánh Nguyệt, sao cháu lại đến đây?”
Nụ cười trên mặt Tô Ánh Nguyệt hơi nhạt đi, sắc mặt vẫn tự nhiên, không nhìn ra được có chỗ nào không thỏa đáng cả: “Nghe nói có một buổi đấu giá lớn tổ chức ở Cảnh thành, cháu cũng muốn tham gia, mở mang đầu óc.”
Nói dứt lời, cô ngượng ngùng bảo: “Cậu ơi, cậu sẽ không chửi cháu đâu nhỉ...”
Ừm, trước khi trở mặt với nhau, cô vẫn phải diễn cho tròn vai một cô cháu ngoại.
Phong Hải đáp, sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào: “Nói gì thế, đến rồi thì đi ngắm nghía xem, muốn gì thì cứ nói, cậu sẽ mua cho cháu, công ty lo được hết”
Tô Ánh Nguyệt vẫn quan sát từng vẻ mặt của Phong Hải, sắc mặt cô không bộc lộ chút cảm xúc nào cả.
Nhưng trong lòng cô lại thấy hết sức kinh ngạc, suốt cả buổi nói chuyện, vẻ mặt của Phong Hải vẫn không mảy may để lộ chút sơ hở nào.
Anh ta tỏ ra hết sức bình thường, từ giọng điệu, thái độ đều rất đúng mực.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến việc người đàn ông trước mặt cô đóng giả làm người khác suốt ba năm ròng, nhưng vẫn không bị ai phát hiện, trong lòng chợt thấy rùng rợn.
Cô ráng khống chế nét mặt mình: “Cảm ơn cậu.”
Phong Hải nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dõi ra phía sau lưng cô.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu trong vô thức bèn nhìn thấy Trần Minh Tân, không biết anh ta đã đi qua đây từ lúc nào.
Trần Minh Tân bước lên, đứng bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh Phong.”
Tô Ánh Nguyệt không khỏi dịch sang bên cạnh, Trần Minh Tân đứng gần cô quá.
“Không ngờ anh Trần cũng có hứng thú với buổi đấu giá thế này à?” Vẻ mặt Phong Hải thoáng có vẻ ngạc nhiên.
Tô Ánh Nguyệt lại nghĩ đến ba chữ, rất đúng mực.
Trước khi biết Phong Hải này là giả, cô vẫn còn chưa nhận ra được điều này, đến bây giờ cô mới nhận ra mỗi một cử chỉ, lời nói, thái độ của Phong Hải đều giống như đã được sắp xếp từ trước vậy, thể hiện hết sức đúng mực.
“Không phải anh Phong cũng thế à?”
Trần Minh Tân nói, nụ cười ánh lên trên gương mặt, rồi khoác tay Tô Ánh Nguyệt, nhưng vẫn nói với Phong Hải: “Chúng tôi có chuyện muốn nói với nhau.”
Cũng không đợi Phong Hải tỏ thái độ, Trần Minh Tân đã kéo Tô Ánh Nguyệt bỏ đi.
Lần này, Trần Minh Tân kéo cô đi thẳng ra ngoài hội trường, đến một góc hành lang vắng vẻ.
Tô Ánh Nguyệt không khỏe bằng anh, bị anh lôi đi suốt cả đoạn đường, đến khi anh dừng lại, cô vẫn chưa hất tay anh ta ra.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi tức giận, lớn tiếng nói: “Làm gì đấy!”
“Câu này phải do tôi hỏi em mới đúng, rốt cuộc em muốn làm gì?” Trần Minh Tân vẫn không buông cô ra, anh nhìn Tô Ánh Nguyệt với nét mặt lạnh lùng, cảm giác áp bức vô hình dần lan tỏa.
“Anh điên à? Ai mượn anh quan tâm tôi muốn làm gì!” Đã ly hôn rồi còn nhúng tay vào chuyện của cô làm chi!
Trần Minh Tân cười lạnh: “Khi nãy em đứng trước mặt Phong Hải, cơ thể cứng đờ ra đấy, em nghĩ Phong Hải không nhận ra à?”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ: “Có...có hả?”
Cô cứ nghĩ thái độ của mình rất bình thường, không ngờ trong mắt Trần Minh Tân, cô lại cứng đờ một cách rõ ràng như vậy.
Thực chất Tô Ánh Nguyệt không khác mấy với mọi khi, chỉ có điều ánh mắt Trần Minh Tân rất nhạy, lại quen thuộc với Tô Ánh Nguyệt, tất nhiên nhận ra sự khác thường của cô.
Chỉ có điều, anh cũng không biết vì sao đột nhiên cô lại lặng lẽ chạy đến Cảnh thành, lúc đứng trước mặt Phong Hải lại gượng gạo như vậy.
Tô Ánh Nguyệt bỗng nhớ ra một chuyện.
Mặc dù cô vẫn chưa chắn chắn Phong Hải này là giả, nhưng trong lòng cô luôn nghĩ rất có thể là vậy.
Còn Lâm Tố Nghi và Phong Hải qua lại với nhau, Lâm Mộc Tây lại là con riêng của Trần Minh Tân, chắc hẳn việc này cũng có liên quan đến anh nhỉ?
Cô có nên nói cho anh ta nghe không?
“Em đóng kịch giả quá.” Trần Minh Tân nhắc nhở một tiếng rồi buông cô ra, quay người đi vào hội trường.
Vừa mới đi dược hai bước, chợt phát hiện ra tay áo mình bị níu lại.
Anh quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt ánh lên vẻ ngờ vực và mất kiên nhẫn.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng buông tay ra, lúng túng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Trần Minh Tân quay người lại, nhìn cô chăm chú, tỏ ý kêu cô nói tiếp.
Tô Ánh Nguyệt bồn chồn nhìn bốn phía, rồi mới ngoắc ngón tay với anh: “Anh xích lại gần một chút.”
Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn hơi nghiêng người về phía cô.
Hai người cách nhau rất gần, Trần Minh Tân có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô, anh sực tỉnh táo, ráng kềm chế siết chặt tay lại, rồi lại nhét tay vào túi quần tây.
Kể từ lúc ký đơn ly hôn, Tô Ánh Nguyệt chưa từng gần anh đến mức này.
Cô bình tĩnh lại, rồi kề đầu sang, thì thầm: “Phong Hải này là giả mạo, Phong Hải thật sự đã mất rồi, anh ta có qua lại với Lâm Tố Nghi, rất có thể đã biết chuyện của Lâm Mộc Tây, anh...”
Cô nói cho anh nghe những chuyện mà mình biết và những suy nghĩ trong đầu cho anh nghe.
Sau khi dứt lời, cô lùi lại, bất thình lình nhìn thấy trừng mắt nhìn cô, gương mặt cau có, ráng kìm chế cơn tức giận.
Cô ngạc nhiên nhìn anh một lúc, dường như anh không trừng mắt với cô nữa rồi.
Trần Minh Tân không nói tin hay không, chỉ hỏi ngược lại: “Bởi vậy em đến Cảnh thành với mục đích gì? Giả vờ không biết gì cả, rồi vạch trần thân phận thật sự của anh ta à?”
Đúng là Tô Ánh Nguyệt nghĩ như vậy thật, nhưng bị Trần Minh Tân hỏi như thế, cô lại cảm thấy dường như mình đã làm sai vậy.
Cảm giác này...khó mà nói nổi thành lời.
Trần Minh Tân không đợi cô trả lời, mà tự mình nói tiếp: “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, em đừng tự tiện hành động, Lâm Tố Nghi và Lâm Mộc Tây đã được người của tôi tìm thấy rồi, nếu như có kẻ khác giả mạo Phong Hải, chúng ta có thể điều tra từ chỗ Lâm Tố Nghi.