Trần Minh Tân đi từ trong LK ra, bầu trời đã sụp tối.
Tài xế mở cửa cho anh, Trần Minh Tân khom lưng chui vào xe.
Anh nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đôi mắt sâu thẳm không hề gợn lên chút cảm xúc nào, giọng nói cũng hết sức bình tĩnh: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp tám giờ.” Tài xế nhìn anh qua tấm kính chiếu hậu, cẩn thận trả lời.
Trần Minh Tân không nói gì nữa.
Mới có tám giờ, còn sớm như vậy.
Mạc Tây Du nói thời gian của anh đã không còn nhiều nữa rồi, nhưng mà anh lại cảm thấy ngày nào cũng dài đằng đẵng.
Anh cầm điện thoại ra, bấm vào một biểu tượng rồi nhanh chóng tìm thấy một điểm đỏ trong bản đồ.
Chỉ có điều, vị trí của điểm đỏ đấy lại khiến cho anh thót tim.
Anh đanh giọng nói: “Dừng xe!”
Giọng nói của anh khiến tài xế sợ hết hồn, vội vàng dừng xe lại.
Tài xế quay đầu nhìn Trần Minh Tân, thấy sắc mặt anh sa sầm, mặc dù trong lòng không muốn lắm nhưng tài xế vẫn lấy hết dũng khí gọi anh: “Thưa anh?”
Trần Minh Tân hít vào hai hơi, sắc mặt vẫn xấu đến đáng sợ.
Anh buông bàn tay cầm điện thoại xuống, đanh giọng nói: “Ra sân bay! Ngay bây giờ.”
Nói dứt lời bèn gọi điện thoại dặn dò cấp dưới chuẩn bị máy bay tư nhân trước.
Sao đột nhiên cô ấy lại đi Cảnh thành.
Trong lòng chợt nghĩ đến, ngoại trừ vì Phong Hải ra cũng chẳng còn khẳ năng nào khác.
...
Lý Yến Nam cảnh giác nhìn quanh quất bốn phía, rồi mới bỏ đi.
Tô Ánh Nguyệt kéo nón lưỡi trai, cúi gằm đầu xuống, chỉ sợ bị Lý Yến Nam nhìn thấy.
Tim cô đập thình thịch bởi vì căng thẳng.
Cô từng bị Lý Yến Nam bắt cóc, trong lòng vẫn còn bóng ma tâm lý, mà Lý Yến Nam làm cô cảm thấy rất đáng sợ.
Có lúc Trần Minh Tân cũng u ám đến đáng sợ, nhưng cô biết dù anh có tức giận cũng sẽ không làm gì mình.
Còn Lý Yến Nam ấy à, trong mắt Tô Ánh Nguyệt, anh ta là một người hơi điên cuồng.
Tay chân cô cứng đờ, giữ nguyên tư thế này một hồi lâu, nhân viên phục vụ niềm nở hỏi: “Thưa chị, chị sao vậy ạ?
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, mấp máy môi: “Tôi không sao, phiền chị lấy cho tôi ly nước nóng, cảm ơn chị.”
Phục vụ bưng nước nóng đến cho Tô Ánh Nguyệt, cô cầm ly lên, uống vài hớp rồi mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Kể từ sau cái hôm xảy ra vụ việc ở trong thôn ấy, Lý Yến Nam biến mất dạng, không tìm thấy tung tích của anh ta.
Hai người Lý Yến Nam và Phong Hải lần lượt xuất hiện, chắc chắn đã hẹn trước gặp nhau để bàn bạc chuyện gì đó, sau khi nói xong bèn lần lượt bỏ đi, bọn họ muốn che mắt người ngoài
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp.
Phong Hải này là giả, Phong Hải thật đã chết rồi, cậu ấy quen biết Lý Yến Nam. Trước đây Lý Yến Nam là một kẻ buôn người, sau này mới trở về thôn ở trong núi sâu, làm nghề dạy học.
Mà Phong Hải lại quen với Lâm Tố Nghi.
Nếu là như thế, trước đây Phong Hải từng nói, anh ta chuyển tiền cho Lâm Tố Nghi là vì cảm kích cô ta, lý do này không hợp lý chút nào.
Mặc dù Phong Hải là giả, nhưng mà, Phong thị được anh ta dìu dắt ngày càng phát triển, ở vẻ bề ngoài, trông anh ta hết sức lịch thiệp, thông thái uyên bác và có văn hóa, cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng là ngươi ưu tú, trong cả vạn người, chỉ có một người được như thế mà thôi, thân phận thật sự của anh ta cũng khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc.
Lâm Tố Nghi mắc bệnh tim, nhưng từ nhỏ cô ta đã được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa còn dẫn theo Lâm Mộc Tây, Lâm Mộc Tây là con trai ruột của Trần Minh Tân.
Còn kẻ buôn người Lâm Yến Nam đó, lúc ấy vì sao anh ta phải bắt có Tô Ánh Nguyệt, rốt cuộc cô đã cản trở chuyện gì của anh ta, đến bây giờ cô vẫn chưa rõ.
Ba người này, nếu xét từng người một thì Tô Ánh Nguyệt tuyệt đối sẽ không liên hệ bọn họ với nhau.
Nhưng mà, bọn họ chắc chắn có quen biết nhau.
Còn Lâm Tố Nghi, dường như trông cô ta không giống với người xấu...
Tô Ánh Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp, nhất thời không tỏ tường, có thể hôm nay không tiếp tục đi theo Phong Hải được nữa, bây giờ đã trễ rồi, cô chỉ đành về khách sạn nghỉ ngơi trước.
...
Vào buổi tối, lúc Tô Ánh Nguyệt ôm laptop lên mạng trong khách sạn, bèn nhìn thấy bảng tin ngày mai có một cuộc đấu giá quy mô lớn.
Thường thì những ngày hội như thế này, chắc chắn sẽ mời có người có danh vọng như Phong Hải.
Bây giờ mọi chuyện càng lúc càng phức tạp, cô không thẻ lặng lẽ bám đuôi Phong Hải được, bởi vậy, cô chỉ có thể ra tay từ phía chính diện mà thôi.
Ngày mai cô cũng sẽ tham gia buổi đấu giá, tạo ra một buổi gặp mặt tình cờ!
Quyết định như thế đi!
Buổi đấu giá bắt đầu diễn ra từ chín giờ sáng, kéo dài ba ngày liên tiếp.
Sáng ngày hôm sau, bộ lễ phục cô gọi điện thoại đặt đã giao đến tận khách sạn.
Tô Ánh Nguyệt ăn mặc tươm tất rồi xuất phát.
...
Buổi đấu giá được tổ chức ở Thịnh Lai, khách sạn lớn nhất ở Cảnh thành.
Không khéo là, khách sạn này thuộc Phong thị.
Cô đã sống ở Cảnh thành một năm, cũng từng ra vào khách sạn này vài lần, không biết có ai nhận ra cô hay không.
Chỉ có điều, bây giờ cô không lo được nhiều chuyện như thế, đi vào trước đã rồi tình sau.
Cô thuận lợi bước chân vô khách sạn, nhưng khi tới cửa khu vực đấu giá bèn bị cản lại.
“Thưa cô, xin cô hãy cho chúng tôi xem thư mời.”
Cô đến một cách vội vàng, làm gì có thư nào nào chứ.
Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt, thầm suy nghĩ xem phải mượn cớ như thế nào, chợt nghe thấy có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng: “Đã dặn em đợi em đi chung từ trước rồi, đi cho gấp vào, chẳng phải vẫn bị cản lại à?”
Vừa nói dứt lời, một cánh tay đã quàng qua vai Tô Ánh Nguyệt.
Rồi sau đó, cánh tay hơi dùng sức, kéo cô dựa vào lồng ngực rắn chắn của anh.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông ấy, im thin thít không nói được tiếng nào.
Sao Trần Minh Tân lại đến đây?
Hơn nữa, bây giờ anh ta đang làm gì thế?
Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong cong: “Đừng sốt ruột, còn chưa bắt đầu đâu, thứ mà em thích còn chưa bị người ta mua đâu.”
Lúc Trần Minh Tân nói chuyện, cấp dưới của anh đã đem thư mời cho nhân viên canh cổng xem.
“Các cậu đợi ở ngoài này đi.” Trần Minh Tân dặn dò một câu rồi dẫn Tô Ánh Nguyệt vào trong.
Tô Ánh Nguyện bị Trần Minh Tân dẫn vào khu vực đấu giá trong trạng thái ngẩn ngơ, lúc nhìn thấy nhiều ánh mắt chú ý đến Trần Minh Tân, cô mới sực tỉnh táo.
Cô nhìn bốn phía một lượt, rồi mới hất bàn tay đang ôm vai cô của Trần Minh Tân ra, đi về một góc khuất.
Trần Minh Tân vẫn đi theo sau lưng cô.
Hội trường đông nghịt, Tô Ánh Nguyệt cũng không rảnh vòng vo với anh mà hỏi thẳng: “Sao anh lại đến đây?”
Không đợi Trần Minh Tân trả lời, Tô Ánh Nguyệt lại nói tiếp: “Đừng nói rằng anh đến hóng chuyện.”
Trần Minh Tân im lặng một lúc: “Còn em? Em đến đây là gì?”
“Đương nhiên tôi có việc của mình.” Tô Ánh Nguyệt quay đầu khi, ho khẽ một tiếng, rồi nói: “Khi nãy cảm ơn anh.”
Giọng nói của Trần Minh Tân lạnh nhạt: “Không cần khách sáo, dù sao đi chăng nữa, chúng ta vẫn chưa công bố chuyện ly hôn với mọi người.”
Tô Ánh Nguyệt khoanh tay, sắc mặt hơi thay đổi, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt toát lên vẻ ương bướng: “Thì sao? Ý của anh là đang nhắc nhở tôi, trước khi anh công bố chuyện ly hôn thì tôi cũng không được nói ra, cũng phải giấu giếm giùm anh à?”