Hai năm sau, công ty TNHH truyền thông văn hóa Hải Nguyệt, phòng họp.
"Tổng thanh tra chấp hành phía trên tập đoàn phái xuống, hôm nay sẽ tới thành phố Vân Châu! Công việc tiếp đãi đã sắp xếp xong chưa?"
Giám đốc hỏi xong, thì lập tức có người trả lời: "Đều sắp xếp xong rồi."
Lời này vừa nói ra, phía dưới có người ghé châu đầu ghé tai nói giọng cực nhỏ.
"Nghe nói là "hoàng thân quốc thích"?"
"Không quá rõ, nhưng mà, tôi xem tài liệu rồi, mới hai mươi tư tuổi, ồ..."
Phía sau truyền tới một tiếng "ồ", thể hiện ý tứ sâu xa.
Mấy người khác nhìn nhau cười, đều rõ ràng trong lòng.
...
Sân bay quốc tế thành phố Vân Châu.
Một người phụ nữ dáng vóc cao gầy, đẩy hành lý ra khỏi sân bay.
Người phụ nữ tóc dài uốn xoăn gợn sóng, váy liền bó sát đỏ rực như lửa, mặt trang điểm nhạt, giày cao gót nhọn dẫm lên sàn gạch, phát ra tiếng "cộp cộp" thanh thúy.
Người đi ngang qua cô, đều không nhịn được nhìn cô thêm vài lần, tất cả bất giác đều nhường đường cho cô.
"Cảm ơn."
Người phụ nữ tháo kính râm, cong môi, cảm ơn người nhường đường cho cô.
Người đi đường bị đôi mắt hoa đào say lòng người của cô nhìn trong lòng rung động, căng thẳng mở miệng: "Không... không cần khách sáo..."
Trước đó chỉ nhìn dáng vóc và phần môi, cảm thấy nhất định là một cô gái xinh đẹp, không nghĩ tới, đôi mắt càng xinh đẹp rực rỡ, vô cùng động lòng người.
Tô Ánh Nguyệt thấy phản ứng của người này, nhịn không được cười, lễ phép gật gật đầu với anh ta, tiếp tục đi ra ngoài.
...
Vừa tới ngoài sân bay, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt đã vang lên.
Cô vươn tay vén tóc, mới nhận điện thoại: "Alo, tôi là Tô Ánh Nguyệt."
"Cô Tô, tôi là người phía Hải Nguyệt phái tới để đón cô, tôi bây giờ đang ở..."
Tô Ánh Nguyệt hời hợt ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái giơ bảng "Công ty TNHH truyền thông văn hóa Hải Nguyệt"
Trên mặt cô lóe lên kinh ngạc, sau đó bèn cắt ngang lời cô ấy: "Tôi nhìn thấy cô rồi, tôi đang ở hướng bảy giờ của cô, mặc váy liền đỏ, tóc dài..."
"Ở đâu?" Cô gái quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt rơi trên mặt cô, sau đó lại nhanh chóng dời đi, lập tức nghi hoặc mở miệng: "Cô Tô, tôi không nhìn thấy cô?"
"..."
Tô Ánh Nguyệt đè xuống tính tình, trực tiếp cúp điện thoại, đi nhanh về phía cô gái: "Chào cô, tôi là Tô Ánh Nguyệt."
"A...Tôi, tôi là Lê Bách Lạc." Cô gái run rẩy giơ tay về phía Tô Ánh Nguyệt, đáy mắt kinh ngạc không trốn khỏi ánh mắt Tô Ánh Nguyệt.
Hai người chỉ bắt tay một giây, Tô Ánh Nguyệt bèn lập tức buông ra, xét thấy tấm bảng đó của Lê Bách Lạc quá ngốc, cô không muốn bị vây xem ở đây, mở miệng hỏi cô ấy: "Cô lái xe đến sao?"
"A, đúng đúng đúng! Tôi lái xe công ty tới, xe ở bên kia."
Lê Bách Lạc nói rồi, bèn chỉ chỉ một phương hướng."Chúng ta đi qua." Tô Ánh Nguyệt nhìn Lê Bách Lạc một cái, đi qua hướng cô ấy chỉ.
Cô mang giày cao gót, Lê Bách Lạc mang giày đế bằng, nhưng vẫn có chút không theo kịp bước chân cô.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lê Bách Lạc sửa soạn như học sinh, hơi nhíu mày.
...
Về tới trong xe, Tô Ánh Nguyệt mới hỏi Lê Bách Lạc: "Trước đó rõ ràng nhìn thấy tôi rồi, tại sao nói không nhìn thấy?"
Lê Bách Lạc đang chuẩn bị khởi động xe, nghe Tô Ánh Nguyệt hỏi như vậy, ngượng ngùng mở miệng: "Người trong công ty đều đoán, tổng thanh tra chấp hành tập đoàn phái xuống nhất định là...bậc thím..."
Cô ấy không nghĩ tới lại là một đại mỹ nữ siêu cấp!
"Họ nói gì thì cô tin đó?" Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày, không quá thích tính cách bộp chộp này của Lê Bách Lạc.
Dm bạn ad tamlinh247 nhé, bạn copy chương từ mình mà bạn có tố cáo ngược lại mình là lấy của bạn nữa mới hài
"Lời đàn anh nói, thường đúng hơn một chút..." Lê Bách Lạc cũng cảm thấy Tô Ánh Nguyệt hình như không quá thích cô ấy, giọng nói bất giác nhỏ lại.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, chỉ gật gật đầu, không nói gì nữa.
Lê Bách Lạc vừa nhìn thì biết là thực tập sinh vừa tốt nghiệp, ở trong công ty chiến đấu, lời của đàn anh chính là thánh chỉ.
...
Sân bay cách công ty có chút xa, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn phong cách ngoài cửa sổ quen thuộc, xuất thần.
Thoáng một cái hai năm.
Thành phố Vân Châu dường như không thay đổi nhiều so với lúc cô rời đi.
Vẫn tòa các tòa nhà cao tầng sừng sững, xe cộ nhộn nhịp.
Chỉ là, cô lại không còn là cô trước đây.Lúc này, xe dừng lại trước một khu cao cấp.
Lê Bách Lạc tò mò nhìn Tô Ánh Nguyệt, nhắc nhở cô: "Cô Tô, tới rồi."
"Làm phiền cô rồi."
Tô Ánh Nguyệt nói xong, thì mở cửa xe đi xuống, nhấc hành lý đi vào hẻm.
Cho đến lúc bóng Tô Ánh Nguyệt biến mất, Lê Bách Lạc mới vỗ vỗ ngực mình, thì thầm: "Căng thẳng chết mất."
Không nghĩ tới tổng thanh tra tập đoàn phái tới lại trẻ trung xinh đẹp như vậy, hơn nữa xem ra rất lợi hại, hoàn toàn chính là bộ dạng nữ cường nhân!
...
Trước khi Tô Ánh Nguyệt đến thành phố Vân Châu, Phong Hải nói muốn mua cho cô một căn biệt thư, nhưng một mình cô không muốn ở nơi quá to, cho nên mới chọn căn hộ này.
Là khu cao cấp nhất thành phố Vân Châu, tầm nhìn và ánh sáng cực kỳ tốt.
Tô Ánh Nguyệt ở trên lan can nhìn ra xa một lúc, thì quay về phòng, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Tắm xong đi ra, cô tiện tay mở tivi, bắt đầu lau tóc.
"Những ngày gần đây, giám đốc tập đoàn LK tham dự hội nghị hợp tác thương nghiệp, được hỏi có phải sẽ kế thừa gia tộc Mogwynn không, thì không phủ nhận..."
Tô Ánh Nguyệt dừng động tác lau tóc.
Cô máy móc ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc với màn hình tivi, mới phát hiện đã thay đổi hình ảnh.
Hai năm này, cho dù cô không có ý dò hỏi tin tức về Trần Minh Tân, nhưng tin tức có liên quan tới anh lại giống như rắn trơn trượt, luôn bò vào.
Thường làm cô, tránh cũng không thể tránh khỏi.
Tô Ánh Nguyệt thở phào, tắt tivi, lau khô tóc xong, thì chui lên giường, bắt đầu ngủ.
...
Một phía khác, trụ sở chính tập đoàn LK bờ kia đại dương.
Nam Sơn ôm đống giấy tờ đi vào văn phòng giám đốc.
"Ông chủ, những thứ này đều là giấy tờ cần anh ký tên."
Nam Sơn vừa nói, vừa mở giấy tờ đưa tới trước mặt Trần Minh Tân: "Đây là phương án hợp tác của công ty đầu tư, chính là công ty lần trước của người tên Từ Ánh Nguyệt..."
Lời anh ta còn chưa nói xong, thì đã nhìn thấy Trần Minh Tân ký tên mình lên trên.
Nam Sơn lộ ra sắc mặt khó coi, do dự một chút, mới kiên trì nói: "Ông chủ, phương án hợp tác của công ty này không phải tốt nhất, chúng ta hoàn toàn có lựa chọn tốt hơn..."
"Ừ." Trần Minh Tân chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, bắt đầu mở giấy tờ khác.
Phương án này vừa bắt đầu, Nam Sơn còn chưa xem kỹ, nhưng ông chủ lại trực tiếp ký tên, còn muốn tự mình theo sát, về phần nguyên nhân...
Hai năm này, tình huống này xảy ra quá nhiều lần, Nam Sơn vẫn là nhịn không được mở miệng nói: "Là Từ Ánh Nguyệt, không phải Tô Ánh Nguyệt!"
Động tác trên tay Trần Minh Tân dừng lại, mở miệng nói: "Anh có thể ra ngoài rồi."