Phong Hải rời đi rất lâu, Tô Ánh Nguyệt cũng không ngủ được.
Mấy ngày nay, giấc ngủ là thứ cực kỳ xa xỉ đối với cô.
Vừa vào giấc ngủ, sẽ bị ác mộng đánh thức.
Không dễ dàng gì thức tới trời sáng.
Phong Hải rời khỏi giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đợi cô thay quần áo xuống lầu, thì nhìn thấy Phong Hải đang ngồi đọc báo trong đại sảnh.
"Chào buổi sáng."
Phong Hải nhàn nhã chào hỏi Tô Ánh Nguyệt, bình tĩnh đặt tờ báo trong tay sang góc khuất.
Tô Ánh Nguyệt để ý thấy động tác của anh, mím môi, sắc mặt có chút căng thẳng: "Cậu, chào buổi sáng."
Nghe thấy tiếng "cậu" này, ánh mắt Phong Hải hơi lóe, tiếp đó lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Sau bữa sáng, Phong Hải nhận một cuộc điện thoại, có cuộc họp tổ chức bây giờ, nên đến thư phòng.
Tô Ánh Nguyệt đi góc, cầm báo Phong Hải đặt xuống trước đi lên.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn bị tấm hình chiếm nửa mặt báo đâm vào đôi mắt.
Bóng lưng trên tấm hình rõ ràng là cửa hàng trang sức, hai người Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên đứng trước quầy, cùng cúi đầu, ánh mắt cùng nhìn về một chiếc nhẫn.
Bức hình dừng lại ở đây, Tô Ánh Nguyệt không cách nào đoán được họ đang nói gì, có phải đang thảo luận nhẫn có đẹp hay không không...
Khớp tay cô vì quá dùng sức mà hơi trắng bệch, trên mặt cũng không còn chút máu.
Có người giúp việc đi qua, nhìn thấy cô đang xem báo, vội cướp đi, giọng nói có chút tự trách: "Cô Tô, cô bây giờ tốt nhất đừng đọc những thứ này, chữ nhỏ như vậy, hại mắt, cô bây giờ nên nghỉ ngơi thật tốt, nếu không cơ thể sẽ..."
Tô Ánh Nguyệt lúc này nào còn có tâm trạng quan tâm người giúp việc nói gì, cô nhớ tên cửa hàng trên báo, liền xoay người xông ra ngoài.
"Cô Tô!"
Người giúp việc thấy cô chạy đi, gấp đến giậm chân.
Tô Ánh Nguyệt chạy tới cửa, phát hiện xe của Phong Hải đang dừng ở đó, không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp kéo cửa xe ngồi vào, lái xe rời đi.
Người giúp việc từ phía sau chạy ra, phát hiện Tô Ánh Nguyệt đã lái xe rời đi, vô cùng sợ hãi, vội quay lại biệt thự, đến thư phòng tìm Phong Hải.
"Anh Phong, cô Tô... lái xe ra ngoài rồi! Chúng tôi không ngăn được cô ấy..."
Phong Hải ngẩng đầu, trên mặt ôn hòa, hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận: "Tôi biết rồi."
Người giúp việc trong lòng nói, anh Phong thật sự là người tốt bụng, giữa đường nhận cô cháu gái, không có nền móng tình cảm, vẫn quan tâm cô ấy như vậy.
Đợi khi người giúp việc rời đi, Phong Hải mới đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Ánh mắt anh rơi trên cửa đã trống rỗng không còn bóng người, đôi mắt ấm áp từ từ trở nên sắc bén.
Đến bây giờ, người của Trần Minh Tân còn đang tìm Phong Hải, anh ứng phó có chút phí sức, mới dẫn Tô Ánh Nguyệt về đây.
Mặc dù trước mắt xảy ra chút chuyện ngoài dự đoán, nhưng mà, chỉ cần kết quả cuối cùng giống nhau, là được rồi.
Bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải rời đi, nếu không, anh cũng không chống cự nổi cuộc điều tra lớn như vậy của Trần Minh Tân, sớm muộn sẽ bị anh ta tìm được Tô Ánh Nguyệt.
Anh là người cậu tốt hết lòng giúp đỡ Tô Ánh Nguyệt vào thời khắc mấu chốt, sao có thể để Trần Minh Tân đến chen ngang.
Nhưng mà, nói đi phải nói lại, Trần Minh Tân cũng rất quan tâm đến Tô Ánh Nguyệt...
...Mặc dù Tô Ánh Nguyệt sinh ra và lớn lên ở thành phố Vân Châu, nhưng không tới mức hiểu rõ từng khóm cây ngọn cỏ thành phố Vân Châu.
Cô lái xe ra, vòng quanh khu biệt thự một lúc với ra được bên ngoài.
Lập tức mở chỉ đường, lại vì trong lòng phiền muộn, đi sai mấy lần, mới tìm thấy cửa hàng trang sức đó.
Trong cửa hàng trang sức này có đủ các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, trước đây cô cũng mua kẹp cà vạt và nút tay áo cho Trần Minh Tân ở đây.
Chỉ vài ngày, lại đã là cảnh còn người mất.
Tô Ánh Nguyệt dừng xe ở bên kia đường, ánh mắt ngây ngốc nhìn cổng cửa hàng trang sức ở đối diện, cô cũng không biết mình tại sao muốn đến đây.
Chính vào lúc này, hai bóng dáng quen thuộc ra khỏi cửa hàng trang sức.
Cố Hàm Yên ôm vòng cánh tay Trần Minh Tân, Trần Minh Tân không kiên nhẫn hất ra.
Nhìn thấy màn này, tim Tô Ánh Nguyệt nhảy lên, đáy mắt lướt qua tia vui mừng.
Nhưng một khắc sau, Cố Hàm Yên đã áp lại gần Trần Minh Tân nói gì đó, lúc cô ta vòng cánh tay Trần Minh Tân lần nữa, Trần Minh Tân không đẩy ra.
Tô Ánh Nguyệt biết, tính cách Trần Minh Tân có lúc cũng rất khó chịu, cảnh tượng trước sau này tiếp nối nhau, nhìn vào mắt cô, giống như liếc mắt đưa tình.
Nhìn hai người đi về phía bãi đỗ xe, Tô Ánh Nguyệt mới từ từ hạ cửa sổ xe xuống, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Chính vào lúc này, Cố Hàm Yên quay phắt đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt đáy lòng kinh hoảng, vội kéo cửa sổ lên, khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
...
Cố Hàm Yên nhìn thật sâu nơi chiếc xe màu đen đó rời đi, sau đó, quay đầu nói với Trần Minh Tân: "Em nhớ ra, em tối mai có bữa tiệc tối, cần đôi bông tai phối hợp..."
"Ừ."
Trần Minh Tân chỉ lạnh lùng đáp một tiếng, đẩy cánh tay cô ta ra: "Tôi đến bệnh viện thăm ông ngoại."
Nói xong thì nhanh chóng rời đi. Cố Hàm Yên đứng nguyên tại chỗ, hận đến cắn răng nghiến lợi.
Nhưng nhớ tới khuôn mặt quen thuộc cô ta vừa nhìn lướt qua, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, đón xe taxi đi theo.
...
Tô Ánh Nguyệt tâm trạng không yên lái xe, trong đầu hỗn loạn.
Đột nhiên, một chiếc taxi rất khoa trương chen ngang đến trước mặt cô, theo bản năng, cô đạp thắng xe.
Một khắc sau, một người phụ nữ ra khỏi taxi, đi thẳng tới trước xe Tô Ánh Nguyệt, kéo cửa ghế phụ ngồi vào.
Mặc dù người phụ nữ này trùm kín, nhưng Tô Ánh Nguyệt nhìn một cái đã nhận ra cô ta: "Cố Hàm Yên?"
Cố Hàm Yên tháo kính râm, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt cao ngạo, bộ dạng cao cao tại thượng: "Mùi vị bị vứt bỏ thế nào?"
Tô Ánh Nguyệt không kiềm được nắm chặt vô lăng, biểu cảm lạnh lùng: "Nhặt người đàn ông tôi bỏ lại, xem ra cô cũng rất hưởng thụ!"
"Cô!" Cố Hàm Yên ánh mắt tức giận trừng Tô Ánh Nguyệt, giận quá hóa cười: "Quả nhiên là người không có ba mẹ dạy dỗ, bị người ta vạch trần liền bắt đầu cắn người."
"Câm miệng!" Tô Ánh Nguyệt hung hăng quay đầu nhìn Cố Hàm Yên, mắt hoa đào xinh đẹp như bắn ra băng.
Cố Hàm Yên bị ánh mắt cô nhìn đến cả người nổi da gà, nhưng rất nhanh lại khôi phục.
Ánh mắt cô ta di chuyển đến bụng Tô Ánh Nguyệt, ý tứ sâu xa mở miệng: "Thật là đáng tiếc, một sinh mạng nhỏ cứ như vậy không còn nữa, đều trách người làm mẹ không tốt..."
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt hai tay, ánh mắt hung ác nhìn cô ta: "Cô có ý gì!"
"Trước đây Minh Tân đã kêu bác sĩ Tần kiểm tra cho cô, cô cho rằng bác sĩ không thể phát hiện bất thường trong cơ thể cô sao, nhưng tại sao không nói cho cô biết? Đương nhiên là vì Minh Tân không tin cô, hôm đó nhìn thấy cô và Huỳnh Tiến Dương ở cùng một chỗ, càng chứng thực suy nghĩ trong lòng Minh Tân, nếu không, anh ấy sao có thể trực tiếp rời đi với tôi, mà không dắt cô đi cùng?"
Cố Hàm Yên đắc ý nhìn sắc mặt Tô Ánh Nguyệt ngày càng trắng bệch, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cố Hàm Yên hất cằm, chậm rãi mở miệng: "Trước đây là Minh Tân dung túng cô, nhưng lại bị vẻ ngoài của cô lừa gạt, sau này, nếu cô còn xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, cô đoán anh ấy sẽ làm gì cô? Cho nên, cô tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt anh ấy."
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cổ họng mình dường như bị chặn lại, chỉ cảm thấy nghẹn đến khó chịu, một câu cũng nói không ra lời.
Thì ra, là như vậy.
Cô không muốn tin lời của Cố Hàm Yên.
Nhưng mà, cô hoàn toàn không tìm ra lỗ hổng trong lời Cố Hàm Yên.
Sau khi kết hợp hoàn mỹ tất cả sự việc trước sau lại với nhau, cô sợ hãi phát hiện, sự thực có lẽ là như Cố Hàm Yên nói...
Trần Minh Tân không tin cô, hoài nghi cô.
Khi cô giãy giụa muốn trốn chạy khỏi tay đám người đó, nhảy cửa sổ sảy thai, mất đi đứa bé, sụp đổ không thể tự kiềm chế... Anh đã đang thương lượng hôn sự với Cố Hàm Yên.
Cố Hàm Yên thấy Tô Ánh Nguyệt luôn cúi đầu không nói chuyện, thì biết mình đã đạt được mục đích rồi, biểu cảm đắc chí hài lòng.
Tô Ánh Nguyệt không biết Cố Hàm Yên xuống xe lúc nào, cô cũng không biết mình làm sao về tới nhà Phong Hải.
"Đi đâu? Nếu con còn không về, cậu muốn lật tung thành phố Vân Châu rồi, con có biết không!"
Cô vừa vào cửa, Phong Hải đã sắc mặt vội vàng đi tới.
Nhìn bộ dạng mất ba hồn bảy phách của Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt căng thẳng: "Sao vậy?"
Tô Ánh Nguyệt mất hồn lạc phách nhìn anh ta, cả người như bị rút sạch linh hồn, thật lâu sau, mới trả lời yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "Cậu, con cùng cậu đi Cảnh Thành."