Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 103-4: Nhà (4)



Lúc này, Hà Quyên đã đến khách sạn Triệu Vân Văn hẹn, trong một căn phòng đơn không lớn, món ăn cũng đã được bày lên, Hà Quyên nhìn một chút, trực tiếp ngồi xuống, cũng không có quanh co lòng vòng trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tôi nói này Hà Quyên, chị còn là chị em với tôi chứ?" Triệu Vân Văn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hà Quyên nửa ngày, mới chậm rãi nói, "Chính mình che dấu một người chồng có tiền như vậy, lại để cho tôi cực khổ đi kiếm tiền ở bên ngoài, chị không biết thẹn sao?"

Vừa nghe lời nói của Triệu Vân Văn, Hà Quyên liền cười: "Chồng tôi có tiền hay không thì có quan hệ gì tới cô?"

"Hà Quyên, chị đừng quên, nhiều năm các người ăn nhờ ở đậu nhà tôi như vậy, diễễnđàànlêêquýýđôôn bây giờ cũng đã đến lúc chị phải báo đáp rồi!" Triệu Vân Văn cáu kỉnh quát lớn, cô biết Hà Quyên không muốn nhắc tới quá khứ nhất, cô cố tình phải nói, cố tình phải nói.

"Cô muốn tiền sao? Dễ thôi." Bây giờ Hà Quyên rất rộng rãi, rộng lượng này thật là có phong cách quý phái, "Cô muốn bao nhiêu?"

Loại cảm giác đó giống như là đuổi một kẻ ăn mày, cái loại khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống đó làm Triệu Vân Văn đau nhói thật sâu.

Vốn ngày thường cô sẽ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, đó là cuộc sống của cô, nhưng cũng không đại biểu, Hà Quyên cũng có thể vũ nhục cô như vậy!

"Muốn bao nhiêu cũng không có quan hệ với chị, tiền của chị còn không phải là của chồng chị hay sao?" Triệu Vân Văn cười lạnh, hung hăng châm chọc, "Xài tiền của đàn ông mà cứ ngang nhiên khí phách như vậy sao? Mặt chị thật đúng là đủ dày rồi."

Hà Quyên kỳ quái nhìn Triệu Vân Văn: "Tôi xài tiền của chồng tôi, tại sao lại không thể ngang nhiên chứ?"

"Chồng sao, ai biết ngày nào đó chồng của chị liền thay đổi thành người khác." Triệu Vân Văn chính là không xem nổi bộ dáng khoe khoang kia của Hà Quyên, diễễnđàànlêêquýýđôôn thần bí nói, "Chị cũng nên cẩn thận một chút, chị Hà Quyên, bây giờ tuổi của chị cũng không nhỏ. Đợi đến khi hoa tàn ít bướm, xem anh ta có còn đối xử với chị như bây giờ hay không?"

"Hoa tàn ít bướm?" Hà Quyên buồn cười nhìn Triệu Vân Văn, "Hình như không có ai trẻ mãi không già cả? Ai cũng có ngày đó, huống chi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa cảm thấy tôi cần phải ra oai cái gì."

"Chị cũng biết nhan sắc của mình bình thường à?" Triệu Vân Văn châm chọc, "Tốt nhất nên có chút tự biết rõ."

Hà Quyên cũng không tức giận chút nào, ngược lại tính tình dễ chịu nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cảm thấy bộ dáng mình đẹp. Nhưng mà hiện tại tôi lại có một tư cách, chính là người chồng tôi yêu chỉ có tôi."

"Thế nào, cô bây giờ là không phải muốn nói với tôi, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ bị một cô gái xinh đẹp hơn thay thế sao? Hoặc là cô cũng có thể trực tiếp nói, cô sẽ thay thế tôi." Hà Quyên hoàn toàn không chờ Triệu Vân Văn mở miệng, trực tiếp làm rõ lời cô ta muốn nói.

"Không sai." Nếu đã nói rõ, Triệu Vân Văn tuyên chiến nhìn về phía Hà Quyên, "Chị lớn hơn tôi nhiều như vậy, vẫn nên thức thời sớm một chút rời khỏi mới phải."

"Người như chị, không bao lâu mặt mũi sẽ nhăn nheo, ngược lại anh ta nhìn cũng không muốn nhìn chị một cái." Triệu Vân Văn cố ý khoe khoang mình trẻ tuổi xinh đẹp, "Bây giờ chính là lúc sắc đẹp của tôi đạt đỉnh cao nhất, so với chị còn mạnh hơn rất nhiều."

"Cô cho rằng chồng tôi là loại đàn ông nông cạn chỉ biết nhìn hình dáng bên ngoài sao? Bây giờ có rất nhiều đàn ông chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhưng chỉ có chồng tôi vẫn như cũ tốt như vậy." Hà Quyên rất có lòng tin đối với Chu Duệ Trạch.

"Thật sao? Đáng tiếc, chị là một người vợ già sự thật này ai cũng không thể thay đổi được." Triệu Vân Văn chính là muốn hung hăng đả kích Hà Quyên, loại thực tế này ai cũng không có cách nào thay đổi, coi như Hà Quyên muốn nguỵ biện cũng vô ích.

"Vợ già. . . . . ." Hà Quyên nở nụ cười, cẩn thận nhìn Triệu Vân Văn, nói với cô: "Trẻ tuổi thì ai cũng từng trải qua, nhưng cũng không phải ai cũng có thể trở thành vợ già."

"Cô rủa tôi?" Triệu Vân Văn lập tức liền nghe ra ý tứ trong lời nói của Hà Quyên, cô ta thế nhưng trù mình chết sớm.

"Tôi chỉ nói thật, cô biết, mọi người cũng biết về đạo lý tuổi già này, ai cũng sẽ chết." Đối với Triệu Vân Văn cực kỳ tức giận, ngược lại tinh thần của Hà Quyên an nhàn hơn nhiều.

"Nếu cô vọng tưởng muốn dùng phương pháp này để làm tôi rời khỏi Chu Duệ Trạch, tôi nói cho cô biết, không có khả năng. Còn nữa, coi như cô muốn đi tranh thủ cũng không có biện pháp, diễễnđàànlêêquýýđôônanh ta cũng sẽ không để ý tới cô." Hà Quyên nói xong, hoàn toàn cũng không chờ Triệu Vân Văn nói gì, đứng dậy rời khỏi.

"Hà Quyên, chị đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc chị phải khổ sở." Triệu Vân Văn lớn tiếng kêu lên, cô không cam lòng.

"Đến ngày đó rồi hãy nói." Hà Quyên không hề quay đầu lại, tùy tiện nói một câu, trực tiếp rời đi.

Cô tin tưởng vào tình yêu, nhưng cũng chuẩn bị lúc tình yêu rời khỏi.

Trong khi yêu cô sẽ yêu hết mình, toàn tâm toàn ý mà yêu, ít nhất sẽ không để mình có cơ hội hối hận.

Ngộ nhỡ, nếu ngày nào đó Chu Duệ Trạch không yêu cô nữa, đi yêu người khác, như vậy. . . . . . Cô sẽ rời đi sao?

Về đến nhà, Chu Duệ Trạch vừa mới mở cửa phòng ra, trực tiếp bị Hà Quyên đẩy ngồi xuống ghế sa lon, Hà Quyên từ trên cao nhìn xuống, Chu Duệ Trạch im lặng nhìn cô: "Bà xã, em làm sao vậy?"

"Nói, có yêu em không?" Hà Quyên ép hỏi.

"Yêu chứ." Chu Duệ Trạch vội vàng nói, rõ ràng có thể cảm giác được cảm xúc của Hà Quyên không đúng lắm, Triệu Vân Văn đã nói với cô cái gì sao?

"Sau này nếu không còn yêu nữa, nhất định phải nói với em, em sẽ tự mình rời khỏi, em sẽ không bám chặt lấy anh, em. . . . . ."

Lời của Hà Quyên còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy eo căng thẳng, trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoàn toàn đảo ngược.

"Anh. . . . . ." Kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch đang đè ở phía trên mình, Hà Quyên có chút không rõ lắm.

"Bà xã, em là không tin tưởng anh sao?" Chu Duệ Trạch nguy hiểm nheo tròng mắt lại, "Anh cảm thấy chúng ta cần phải khai thông một chút. . . . . ."

Về phần khai thông thế nào, đó chính là vấn đề cần phải đóng cửa phòng lại từ từ "Khai thông".

"Còn dám suy nghĩ lung tung nữa không?" Chu Duệ Trạch vừa "Dụng hình" vừa "Bức cung", nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của Hà Quyên ở phía dưới, cắn răng hỏi.

Người đã mệt mỏi không có hơi sức nói chuyện vội vàng lắc đầu loạn xạ.

"Sau này có còn như vậy nữa không?" Động tác của Chu Duệ Trạch vừa nhanh vừa mạnh, phát tiết tất cả tức giận ra ngoài, lại dám hoài nghi anh như vậy, đáng ghét.

Tiếp tục lắc đầu loạn xạ, trong đầu hoàn toàn là một khối bột nhão, chỉ có thể hoàn toàn chạy theo bản năng của mình, lắc lư theo động tác của Chu Duệ Trạch.

Sau khi lấy được bảo đảm của Hà Quyên, lúc này Chu Duệ Trạch mới hài lòng ngưng ép hỏi, về phần hành động. . . . . . Ừ, vẫn tiếp tục chứ sao.

Ai bảo anh ăn thế nào cũng ăn không no chứ?

Chờ đến sau nửa đêm, sau khi Chu Duệ Trạch mới thu thập xong, đóng kỹ cửa phòng đi ra ngoài.

Hà Quyên đã sớm vùi ở trên giường quen thuộc ngủ, thật sự là mệt muốn chết rồi.

"Làm sao cậu tới trễ như vậy?" Nhiếp Nghiêu đợi hơn nửa đêm, còn tưởng rằng Chu Duệ Trạch có chuyện nên không đến.

"Có chút chuyện muốn nói với bà xã, nói xong mới tới." Chu Duệ Trạch tùy ý nói.

Nhiếp Nghiêu kỳ quái nhìn đồng hồ, cũng hơn nửa đêm rồi nha, vợ chồng bọn họ thật đúng là kỳ lạ, thích cầm đèn soi nói chuyện đêm khuya sao?

Thôi, vợ chồng nhà người ta thích như thế nào cũng không có quan hệ với anh, hiện tại trước tiên xử lý tốt chuyện lúc trước rồi nói.

Lúc Chu Duệ Trạch đi tới, có hai người ngồi yên lặng trong phòng, chỉ là ngồi tương đối nhếch nhác, giống như bị kinh sợ không ít, vừa nghe được tiếng động ở cửa, tất cả đều hoảng sợ nhìn lại.

Vừa thấy được là Chu Duệ Trạch đi vào, Triệu Vân Văn kinh ngạc há to miệng: "Sao, tại sao là anh?"

Chu Duệ Trạch hoàn toàn cũng không để ý tới cô ta, ngồi vào ghế, sau khi ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng trên mặt Triệu Quốc Tường và Triệu Vân Văn, mới chậm rãi mở miệng: "Gần đây các ngươi rất rãnh rỗi sao?"

"Tôi cho cậu biết biết, xã hội này còn có pháp luật. Nếu thức thời thì nhanh một chút thả chúng ta ra, nếu không, tôi báo cảnh sát bắt cậu!" Triệu Quốc Tường cố gắng trấn định hô lên.

Một câu nói lập tức khiến Triệu Quốc Tường sợ hãi, Triệu Vân Văn ở bên cạnh không hiểu nhìn tình huống đang biến chuyển, không nhịn được hỏi tới: "Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Triệu Quốc Tường không nói lời nào, chỉ giống như cả người bị rút đi hơi sức, bất động ngồi dưới đất.

"Rốt cuộc thì sao, cha mau nói đi!" Triệu Vân Văn không hiểu nhìn Triệu Quốc Tường, cô cứ có cảm giác giống như chuyện này có chút không đúng lắm.

"Sống những ngày yên tĩnh mà các người không muốn, tôi cảm thấy các người hết sức muốn thể nghiệm cuộc sống có ý nghĩa." Chu Duệ Trạch cười nói, sau đó từ từ đứng lên.

Triệu Vân Văn có chút ngẩn người, hoàn toàn cũng không biết Chu Duệ Trạch đang muốn làm gì.

Cô trẻ tuổi trải qua ít chuyện, nhưng Triệu Quốc Tường không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu Chu Duệ Trạch là người mà ông tuyệt đối không thể đắc tội, diễễnđàànlêêquýýđôôn vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Không phải vậy, chúng tôi là nhất thời hồ đồ, tuyệt đối không phải muốn làm cái gì. Là có người, có người để tôi tới tìm cậu, nói cậu có tiền."

Chu Duệ Trạch đứng đó cứ lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Tường ngồi sững trên đất như vậy, tính khí cực tốt hỏi: "Có người tìm ông thì ông sẽ tới, người đó bảo ông đi chết, vậy ông cũng đi sao?"

"Vốn không muốn động tới các người, ai bảo ông nhất định chặn trước họng súng, vậy cũng không còn cách nào rồi." Chu Duệ Trạch xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không thấy người sau lưng kêu thảm thiết.

"Tìm cho Triệu Quốc Tường một chỗ thật tốt, để cho bọn họ nỗ lực trải nghiệm một lần tự lực cánh sinh, luôn làm sâu mọt sống cả đời này cũng không vô dụng." Chu Duệ Trạch phân phó, "Bán nhà của Triệu Quốc Tường, đưa cho Phương Thục Tú, phải xử lý tốt."

"Dạ." Thủ hạ lập tức gật đầu đáp lời, xử lý như thế nào hoàn toàn không cần Chu Duệ Trạch dạy, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong, thế nào xứng đáng đứng bên cạnh Chu Duệ Trạch.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv