Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 103-3: Nhà (3)



Mới vừa xách túi mua hàng trở lại nhà trọ. Triệu Vân Văn ra khỏi thang máy, kinh ngạc nhìn thấy một bóng người ngồi cạnh cửa nhà mình, vừa nhìn thấy cô tới, lập tức đứng lên, lên tiếng nịnh hót cười cười: "Tiểu Văn. . . . . ."

"Sao ông lại tới đây?" Triệu Vân Văn chau mày nhìn ba mình đã mất tích thật lâu, ban đầu lúc ly hôn với Phương Thục Tú, không phải đã đi theo người đàn bà có tiền rồi sao?

Ngay cả cô cũng không quan tâm tới, bây giờ tìm đến cô để làm gì?

"Ba nhớ con, đã tìm con rất lâu mới tìm được." Giọng nói của Triệu Quốc Tường rất lớn, khiến Triệu Vân Văn chán ghét nhìn ông chằm chằm, cô cũng không muốn bị hàng xóm nghe thấy.

Gấp rút vào cửa, không nhịn được nói: "Vào đây rồi nói, đừng ở bên ngoài làm mất mặt."

"Được, được." Triệu Quốc Tường vội vàng đi theo Triệu Vân Văn vào nhà, vừa đi vào lập tức cảm thán, "Tiểu Văn, cuộc sống bây giờ của con chắc là rất tốt."

Xem phòng này một chút, xem thiết bị lắp đặt này kia, so với nhà trước kia của bọn họ, hoàn toàn là một cái trên trời một cái dưới đất, không có chỗ nào để so sánh.

Triệu Vân Văn quăng túi mua hàng trong tay qua một bên, ngồi xuống ghế sa lon, hoàn toàn không để ý tới mấy lời khen của Triệu Quốc Tường, trực tiếp hỏi "Ông đến tìm tôi để làm gì?"

"Đừng nói như vậy, dù sao ba cũng là ba của con, nhớ con, nên tới thăm con một chút. . . . . ." Triệu Quốc Tường cười cười nịnh hót, từ nhỏ ông chỉ thương đứa con gái này, lại có chút sợ, phải nói rằng ở trên đời này người để Triệu Quốc Tường để ý nhất chỉ có con gái của ông thôi.

"Cái gì vậy? Không phải ông đi theo người đàn bà có tiền kia sao? Ngay cả tôi ông cũng không cần, bây giờ lại nhớ tôi sao?" Triệu Vân Văn hoàn toàn không nghe nổi chuyện hoang đường của Triệu Quốc Tường, "Loại người lừa gạt người như ông chỉ có người khác mới tin, đừng ở chỗ này của tôi giả bộ nữa."

Triệu Vân Văn hoàn toàn không tin ba của mình, bản chất của ba cô là gì cô còn không biết sao?

Vì tiền chuyện gì cũng làm được, bây giờ chạy tới đây, nhất định là bị người đàn bà kia đuổi đi rồi.

"Con đừng nói như vậy. . . . . ." Triệu Quốc Tường vừa định giải thích liền bị Triệu Vân Văn cắt đứt, không nhịn được khoát tay, cầm điếu thuốc trên bàn trà đốt lên, hít mạnh một hơi, phun ra khói trắng, "Không phải ông muốn dính lấy người đàn bà kia sao? Bà ta đuổi ông rồi hả?"

Lời nói thẳng thắn của Triệu Vân Văn, làm cho mặt Triệu Quốc Tường lộ vẻ lúng túng, không biết phải nói thế nào.

Nhìn phản ứng của Triệu Quốc Tường, Triệu Vân Văn cũng biết cô đã đoán trúng, khinh thường hừ một tiếng, dùng ngón tay gõ gõ tàn thuốc lá: "Người đàn bà kia đuổi ông đi, bây giờ ông lại tới tìm tôi, tôi cho ông biết, tôi không có tiền."

"Tiểu Văn, làm sao con lại không có tiền? Thấy con ở cái phòng này, trang sức đeo trên người, làm sao sẽ không có tiền?" Nếu bị con gái mình nhìn thấu, Triệu Quốc Tường cũng không cần phải giấu diếm cái gì nữa.

"Ba nuôi con lớn bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ một chút biết ơn con cũng không có sao?"

"Đừng có nói hai chữ biết ơn với tôi!" Triệu Vân Văn lập tức cắt đứt lời nói của Triệu Quốc Tường, tức giận đằng đằng nói, "Tôi cho ông biết, tiền của ông, ông cũng đi nuôi người đàn bà đê tiện Phương Thục Tú và đứa con riêng Hà Quyên rồi !"

"Phân tiền nuôi tôi ra để nuôi bọn họ, tôi còn không nói gì, bây giờ ông lại đến kể công với tôi cái gì?" Triệu Vân Văn nhiều năm xa cách với bọn người Hà Quyên như vậy, chính là nhìn không vừa mắt bọn họ.

"Những chuyện kia coi như đã qua rồi, nhiều năm như vậy, bà ta cũng chăm sóc con, nấu cơm cho con, con cứ coi như lúc đó là ba mời bảo mẫu chăm sóc con lớn đi." Triệu Quốc Tường biện giải, sau đó rất nhanh gạt cái đề tài này qua một bên, hâm mộ quan sát phòng ốc, "Tiểu Văn, cái phòng này. . . . . ."

"Đừng suy đoán, cái phòng này hoàn toàn cũng không phải là của tôi, là ông chủ của tôi thuê cho." Triệu Vân Văn cũng không giấu giếm cuộc sống bây giờ của cô.

Cô bám vào người giàu có thì thế nào?

Đây cũng là một cách sống, có người cần, thì cô bán, có làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người nào sao?

"Con….bây giờ con…." Triệu Quốc Tường kinh ngạc trợn mắt nhìn con gái của mình.

Triệu Vân Văn lập tức hung hăng trừng lại: "Ông có thể tìm đàn bà có tiền, lại không cho tôi tìm đàn ông có tiền sao?"

"Được rồi, được rồi. Đừng nóng giận, đừng nóng giận. . . . . ." Triệu Quốc Tường vội vàng khuyên Triệu Vân Văn, "Ba nói cho con biết, con tìm người đàn ông có tiền cũng vô ích, rõ ràng bên cạnh có một người tốt hơn, thế nào lại bỏ gần tìm xa chứ?"

"Tốt hơn?" Vừa nghe hai chữ này, Triệu Vân Văn liền hăng hái, vội vàng hỏi: "Ai vậy?"

"Chu Duệ Trạch." Triệu Quốc Tường thần bí nói.

"Stop." Triệu Vân Văn khinh thường hừ lạnh, "Tôi còn tưởng là ai. Chu Duệ Trạch được tính là người có tiền sao? Láy một chiếc xe không tới mười vạn, lương lại thấp như vậy, còn được gọi là người có tiền hả? Tiêu chuẩn của ông đối với người có tiền cũng quá thấp rồi."

"Con xem, không phải con còn không biết chứ?" Triệu Quốc Tường cũng không tức giận, ngược lại càng thêm thần bí bu lại, "Con biết tập đoàn Minh Đạt không?"

"Ông cho tôi là kẻ ngu à? Người nào lại không biết?" Triệu Vân Văn hừ lạnh một tiếng, "Cậu ta đang ở đó làm việc, tôi biết rõ. . . . . ."

"Vậy con có biết, Chu Duệ Trạch là ông chủ của tập đoàn Minh Đạt chưa?" Triệu Quốc Tường vừa nói như thế, khiến Triệu Vân Văn ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn ông, lắp ba lắp bắp hỏi, "Ông...ông nói thật chứ?"

"Đương nhiên là thật." Triệu Quốc Tường khẳng định nói, "Không phải thật, ba có thể tới tìm con sao?"

Dù là như vậy, Triệu Vân Văn như cũ không tin: "Dù là như vậy, làm sao ông biết được?"

"Con không cần quan tâm làm sao ba biết, dù sao tin tức này tuyệt đối có thể tin." Triệu Quốc Tường hoàn toàn chắc chắn nói, "Dù sao Chu Duệ Trạch chính là ông chủ lớn, thay vì con tìm những người đàn ông khác, còn không bằng bắt Chu Duệ Trạch vào tay, sau này chúng ta không cần phải lo chuyện cơm áo."

"Hơn nữa, không phải con vẫn ghét Hà Quyên sao? Đoạt lấy người đàn ông của cô ta, thì tức giận lúc trước cũng được giải, không phải vừa đúng lúc hay sao?" Triệu Quốc Tường lại cho Triệu Vân Văn thêm một quả cân, vừa đúng lúc nói trúng mấu chốt trong lòng cô.

"Nếu nói như vậy, được lắm." Triệu Vân Văn quả nhiên bị thuyết phục.

Bây giờ cô đi theo người đàn ông này, cho cô tiền tiêu càng ngày càng không hào phóng nữa, sợ là đã sắp chán ngán rồi, cô nên đổi ông chủ mới rồi, vốn định thừa dịp mấy ngày nay thu thập nhiều một chút, kiếm thêm chút lợi nhuận.

Bây giờ đã biết thì ra bên cạnh có một ông chủ lớn hơn, cô phải tính toán kỷ một chút.

Triệu Vân Văn nghĩ tới nghĩ lui, mới bắt đầu muốn đi tìm Phương Thục Tú, dù sao người kia tương đối dễ nói chuyện, sau lại nghĩ, cái suy nghĩ này lập tức bị cô gạt bỏ.

Phương Thục Tú là người mềm yếu, nhưng bà ta hiểu rõ Hà Quyên nhất, liên quan đến lợi ích của Hà Quyên, bà ta nhất định sẽ không thỏa hiệp.

Nếu bên kia không thể thực hiện được, cô cũng không thể trực tiếp tới tìm Chu Duệ Trạch, tới tìm Chu Duệ Trạch, cậu ta làm sao có thể lập tức thích cô?

Vẫn là phải tìm cách từ chỗ Hà Quyên.

Nghĩ tới đây Triệu Vân Văn bắt đầu tính toán, tìm thời gian thích hợp, gọi điện thoại cho Hà Quyên, hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện một chút.

Hà Quyên khẽ nhíu mày, hỏi "Chúng ta có chuyện gì đáng nói sao?"

Trước khi gọi điện thoại cho Hà Quyên, Triệu Vân Văn đã nghĩ đến cô ấy sẽ nói như vậy, hai người từ nhỏ đến lớn đều nhìn không vừa mắt lẫn nhau: "Với chị thì không có cái gì để nói, nhưng chị không muốn nói chuyện về dì của chị một chút sao?"

Sau mấy giây trầm mặc bên kia đầu điện thoại, dứt khoát hỏi "Thời gian, địa điểm."

Triệu Vân Văn hả hê cong khóe môi lên, cô biết Phương Thục Tú chính là nhược điểm của Hà Quyên, sau khi nói thời gian địa điểm xong, còn cố ý nói thêm một câu, chỉ hai người.

Sau khi Hà Quyên đồng ý, hai người liền cúp điện thoại.

"Thế nào?" Chu Duệ Trạch cảm thấy biểu cảm của Hà Quyên không đúng lắm, cuộc điện thoại kia là ai gọi vậy?

"Triệu Vân Văn không biết muốn làm gì, hẹn em ra nói chuyện một chút." Hà Quyên nhún vai một cái, "Từ nhỏ cô ta đã là một người phiền toái, đến bây giờ cũng còn như vậy."

"Muốn anh cùng đi với em không?" Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, trong lòng đã biết Triệu Vân Văn muốn nói gì, nhưng cũng không vạch trần.

"Không cần đâu, em không yếu như vậy nha." Hà Quyên tùy ý cười một tiếng, tiếp tục vùi đầu làm việc.

Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên hoàn toàn không đặt chuyện kia ở trong lòng, nhẹ nhàng cười. Thật ra thì, dựa vào thủ đoạn của anh, những động tác nhỏ ở ngoài kia anh đều biết rõ, nếu muốn bất tri bất giác tiêu diệt sạch sẽ tất cả, đương nhiên có thể dễ dàng làm được.

Nhưng mà anh không muốn làm như vậy.

Sau buổi tối tan việc, Hà Quyên đi đến chỗ hẹn, Chu Duệ Trạch ngồi ở trong phòng làm việc, không lâu sau Nhiếp Nghiêu liền mở cửa đi vào: "Đã phái người đi rồi, tất cả đều thu xếp xong hết."

Chu Duệ Trạch nhìn Nhiếp Nghiêu gật đầu một cái, một chút biểu cảm căng thẳng cũng không có.

Nhiếp Nghiêu tùy tiện ngồi xuống, không nhịn được tò mò mà hỏi một câu: "Chỉ cần cậu nói một câu, những người đó đã sớm biến mất, cần gì phải phiền toái như vậy chứ?"

"Cậu chưa kết hôn, nên cậu không cần hiểu." Chu Duệ Trạch dựa vào ghế, bày ra bộ mặt giảng dạy, làm cho toàn thân cao thấp của Nhiếp Nghiêu nơi nào cũng khó chịu.

"Loại chuyện như vậy cùng kết hôn hay không kết hôn thì có quan hệ gì?" Nhiếp Nghiêu im lặng, trước kia bọn họ ai cũng chưa kết hôn, lúc xử lý chuyện còn không phải là tất cả đều rất lưu loát sao.

Chẳng lẽ sau khi kết hôn, Chu Duệ Trạch làm việc liền "Ôn hòa" rồi hả?

Cũng không thấy ôn hòa nha, cậu ta làm việc vẫn không chừa đường lui như thế.

"Cậu không cảm thấy bà xã của mình vì bảo vệ mình mà ngăn ở phía trước, loại cảm giác này thật ấm áp sao?" Chu Duệ Trạch cười, nụ cười ấy được cho là ngọt ngào nhất, Nhiếp Nghiêu thấy được như vậy, toàn thân liền nổi da gà vụt vụt vụt tất cả đều tập thể dựng lên.

Hồi lâu, mới nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Cậu quá biến thái "

Lượn một vòng lớn như vậy chỉ vì muốn nhìn Hà Quyên bảo vệ cậu ta, quan tâm cậu ta.

Đây cũng không phải là một loại biến thái sao?

"Cậu không cần hiểu." Chu Duệ Trạch nói ra lời nói thấm thía, "Đây là cảm giác được người mình yêu quan tâm, loại người chưa kết hôn chưa có yêu người như cậu, làm sao có thể trải nghiệm được chứ?"

Cái trán của Nhiếp Nghiêu hằn gân xanh lên, không nhịn được kích thích cậu ta: "Kết hôn, yêu, thứ tự cậu đảo lộn lại rồi sao?"

"Thứ tự không quan trọng, quan trọng là, cưới được vợ vào tay." Chu Duệ Trạch hài lòng cười.

Nhiếp Nghiêu không nhịn được nâng trán lên, khổ sở than thở: "Thật muốn để chị dâu xem bộ dáng này của cậu một chút, thật quá âm hiểm."

"Yên tâm, mặc kệ là hình dáng gì, bà xã tôi cũng yêu tôi." Chu Duệ Trạch tràn đầy tự tin nói.

Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch một hồi lâu, chân thành đề nghị: "Tôi nói này, cậu có phải nên hẹn một bác sĩ tâm lý hay không?"

"Cậu muốn chết sao?" Chu Duệ Trạch không chút khách khí hỏi, "Phí mai táng tôi nhất định chi nhiều tiền, bia mộ sẽ chọn cái tốt nhất cho cậu."

"Anh em tốt không thể như vậy." Nhiếp Nghiêu vội vàng cười nịnh hót, đồng thời nói sang chuyện khác, "Chị dâu tự mình đi thật không có việc gì sao?"

"Chắc chắn sẽ không có chuyện, bà xã tôi lợi hại như vậy mà." Nhắc tới Hà Quyên, khuôn mặt Chu Duệ Trạch tràn đầy hài lòng cùng tự hào.

Như vậy, Hà Quyên cũng không cần cực khổ cố gắng để giành tiền, nghĩ tới các loại phương pháp đến rướt Phương Thục Tú về rồi.

"Xem ra Triệu Quốc Tường có dính dáng với bọn họ." Nhiếp Nghiêu nhắc nhở Chu Duệ Trạch, dính đến Chu Kỳ Côn và Đổng Nhu Bình anh cũng không tiện nhúng tay, loại chuyện đó luôn phải để Chu Duệ Trạch tự mình quyết định.

Chu Duệ Trạch trầm mặc, Nhiếp Nghiêu có chút bận tâm, chuyện khổ sở như vậy, Chu Duệ Trạch sẽ khó chịu.

Lo lắng ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa Nhiếp Nghiêu bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.

Mới vừa rồi anh tưởng tượng đến người buồn bực đã ở đâu rồi?

Người trước mắt cười như không cười, trong mắt tràn đầy tính toán, không phải là Cuồng Lang trước kia sao?

Nhiếp Nghiêu sáng suốt nuốt một ngụm nước bọt, vùi ở trên ghế, chẳng hề nói một câu.

Bình thường mà nói, cái bộ dáng này của Chu Duệ trạch, chính là bày tỏ một chuyện -- triển khai toàn bộ trạng thái.

Bất kỳ chướng ngại nào ngăn trở, toàn bộ đều phải bị tiêu diệt.

Còn nhớ rõ ban đầu có một lần bọn họ làm nhiệm vụ, khu đất kia hoàn toàn là một bãi mìn, muốn gỡ mìn hết sẽ rất lâu, lúc ấy Chu Duệ Trạch chính là cười như vậy.

Sau đó chính thức hiểu rõ, phàm là nụ cười kia cũng không phải chuyện tốt.

Khu có mìn hoàn toàn bị nổ tung.

Cái gì là bại lộ mục tiêu?

Chu Duệ Trạch hoàn toàn cũng không quan tâm.

Phải len lén lẻn vào bắt bọn họ thì phải cần tài liệu, diễn biến kết quả cuối cùng chính là. . . . . . Chu Duệ Trạch quang minh chánh đại tiến vào, thuận tiện còn đoạt lấy một chiếc xe quân hỏa.

Trả giá cho việc đó dĩ nhiên cũng thê thảm nặng nề, trên người Chu Duệ Trạch là vết thương lớn chồng lên vết thương nhỏ, hoàn toàn chính là toàn thân đầy máu.

Nhưng mà, để cho trí nhớ của anh khắc sâu nhất chính là, trong tròng mắt đen như mực của Chu Duệ Trạch sáng ngời, âm thầm cảm thấy, thật giống như sói ở trong rừng ngửi thấy mùi máu tươi mà hưng phấn, giống nhau như đúc.

Cái loại hành động điên cuồng đó, hoàn toàn cũng không phải là một người có thể làm được.

Bây giờ Chu Duệ Trạch lại cười như vậy, ở trong lòng Nhiếp Nghiêu âm thầm cầu nguyện, hi vọng những người đó có thể sáng suốt thu tay lại, nếu không, nếu như chó sói nổi điên. . . . . . Thì hậu quả quá nghiêm trọng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv