Vũ Thiên cầm tờ thực đơn mà Mục Vũ Phi đã gọi món, nhìn nhìn, nhíu nhíu mày hỏi cô: "Em còn gọi cả món não heo sao?"
"Ăn cái gì bổ cái ấy mà!"
"Bổ thành đầu óc heo sao?"
"Cút đi! Cũng không phải gọi là cho anh ăn!"
"Em nghĩ muốn để cho con của anh cũng bổ thành đầu óc heo hả?"
Đấu võ mồm với người này đúng là chỉ càng làm cho đầu óc có bệnh. Mục Vũ Phi liếc mắt lườm lại Vũ Thiên một cái, túm lấy thực đơn giao cho nhân viên phục vụ.
Đồ ăn còn đợi chưa được mang đến, thế nhưng Mục Vũ Phi lại chờ thấy được một người ngoài ý muốn.
"Thật là không nghĩ tới Vũ thiếu cùng thiếu phu nhân lại đại giá quang lâm đến quán nhỏ này của tôi, làm người khác phải cực kỳ bất ngờ." Lý Ngọc Nhiêu đứng ở một bên bàn ăn cười cười đối với Mục Vũ Phi và Vũ Thiên vẻ rất lễ độ, cực kỳ giống như những người bạn hữu đã quen biết nhiều năm.
Mục Vũ Phi mỉm cười nhìn cô ta, nhưng ngoài mặt không hề có lấy một chút kinh ngạc nào hết. Nhà họ Lý có hai người con gái. Con gái lớn là Lý Ngọc Thục đã chia tay cùng với Dương Hoa Phong rồi, hiện tại đang ở cùng với một công tử nhà giàu có tiếng ở thành phố A. Mà con gái út là Lý Ngọc Nhiêu thì hiện đang đứng ở trước mặt bọn họ. Nghe nói cô ta bị đuổi việc, sau đó đã bị cha của cô quở trách tối tăm mặt mũi. Tiếp đó liền bị đưa đến một lão già có quyền thế họ Tần, ở lại nơi đó làm tiểu tam. Người đàn ông họ Tần kia là một quan chức không cao không thấp, nhưng lại là người quản lý của bộ phận quản lý sản nghiệp thông tin quốc gia. Mà trò chơi của Mục Vũ Phi muốn đưa ra được thị trường phải thông qua thẩm tra của bộ phận quản lý sản nghiệp thông tin quốc gia này.
"Thật sự là gặp được cố nhân rồi." Mục Vũ Phi làm ra vẻ không tin đánh giá cô ta, thật không nể mặt, hỏi: "Bây giờ tôi nên gọi cô là Lý tiểu thư, hay là cần phải gọi ngài là Tần phu nhân đây?"
Khóe miệng của Lý Ngọc Nhiêu giật giật, cuối cùng liền ổn định lại nụ cười tươi tắn, "Để Vũ phu nhân chê cười rồi. Khó có dịp được Vũ thiếu cùng thiếu phu nhân đại giá quang lâm đến quán ăn này của tôi, cũng xin được mời hai người chấp nhận hảo ý của tôi, bữa cơm này hãy để tôi mời đi."
"Cô cũng thật có tâm rồi." Mục Vũ Phi cười quỷ dị, Lý Ngọc Nhiêu nhìn mà cảm giác da đầu của mình có chút run lên. Lý Ngọc Nhiêu đối diện với Mục Vũ Phi tuy rằng cố giữ vẻ thản nhiên, nhưng mà cũng không khỏi bị ánh mắt nhìn kia của Mục Vũ Phi cũng làm cho có chút bỡ ngỡ. Lý Ngọc Nhiêu nói một tiếng xin mời rồi vội vàng chạy trối chết.
Vũ Thiên cầm lấy cái cốc uống một ngụm bia, có chút buồn cười nhìn Mục Vũ Phi. Hóa ra hôm nay mục đích của Mục Vũ Phi tới nơi này chính là muốn thử Lý Ngọc Nhiêu một chút. Nếu như cô ta biết giữ khuôn phép, hiện tại sẽ không nên ra trước mặt bọn anh như vậy. Thế nhưng mà hiện tại cô ta đã không chịu nổi tính tình mà lại xuất hiện
"Có được cái quán ăn này, chứng tỏ rằng Lý Ngọc Nhiêu kia vẫn còn được rất sủng ái nha." Mục Vũ Phi đưa tay ra lấy ly rượu của Vũ Thiên, nhưng lại bị anh ngăn trở, chỉ rót cho cô một chén nước trái cây.
Vũ Thiên gật gật đầu, "Cô ta đã xuất hiện ở trước mặt chúng ta, bất quá chính là cảm thấy hiện tại cảnh ngộ của cô ta đều là do em tạo thành. Về sau khó tránh khỏi làm ngáng chân em."
"Dạ dạ dạ, ai bảo sức quyến rũ của Vũ thiếu ngài cứ bắn ra bốn phía như vậy chứ!" Mục Vũ Phi trừng mắt nhìn Vũ Thiên, "Nếu cô ta an phận cũng thì thôi. Bất quá, cái người này em chán ghét nhất là phải giải quyết sau. Em thích trước tiên đều bóp chết hết thảy mọi phiền toái trong lúc nó vẫn còn mới phát sinh!"
Vũ Thiên đồng ý. Hết thảy mọi phiền toái không cần thiết thì đều không cần thiết phải phát sinh. Chính là đơn giản như vậy. Vũ Thiên lại uống một ngụm bia, có chút nghi ngờ đánh giá bốn phía, có rất nhiều người đều đang đánh giá bọn họ, trong đó có một ít những người quen thuộc trước mặt.