Mục Vũ Phi gặp chuyện phải giải quyết, liền đề nghị đi ra ngoài đi dạo một chút. Những ngày này, mỗi ngày ở bệnh viện cô phải uống canh gà và canh cá, nhiều đến mức cô đều muốn ói ra.
"Cô đã có thể xuất viện rồi sao?" Doãn Tiểu Nhu hồ nghi nhìn sang Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi mạnh mẽ gật đầu, nói: "Tôi vốn dĩ cũng không có việc gì cả, mấu chốt là hai người ông nội của tôi kia. Hai ông cụ cứ muốn tôi phải ở lại nơi này, để cho hai ông cụ tuyên bố với toàn thiên hạ rằng tôi mang thai, cũng thuận tiện để cho mọi người đến thăm tôi ấy mà!"
Doãn Tiểu Nhu cảm giác mình có chút muốn té xỉu. Hai ông cụ già này không phải là không có chuyện gì nên đã tìm việc hay sao? Bất quá nhìn Mục Vũ Phi ở bệnh viện chịu tội thế này, cô cũng có chút không đành lòng. Doãn Tiểu Nhu nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy đi, Tư Tư gần đây có nói là rất nhớ cô. Thừa dịp này, mọi người có cơ hội để tụ họp, cũng là để chúc mừng cô mang thai đi."
"Không được, nhiều người như vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc Mục Vũ Phi dưỡng thai." Vũ Thiên bỏ một phiếu bác bỏ.
Mục Vũ Phi buồn bực. Đây là lần đầu tiên hai người làm cha mẹ, bọn họ đều chưa hiểu hết được nên làm cái gì. Nhưng mà dĩ vãng Mục Vũ Phi cũng đã từng nhìn thấy ở trên đường cái những người phụ nữ mang thai rồi. Người phụ nữ có thai, đi ra ngoài ăn một bữa cơm hẳn là không thành vấn đề gì chứ? Lại nói, cô cũng không phải là được làm bằng thủy tinh, làm sao có thể dễ dàng xảy ra vấn đề như vậy chứ?
Mục Vũ Phi nghĩ nửa ngày, quyết định sử dụng mưu kế. Cô cười ngọt ngào nói với Vũ Thiên: "Ông xã à, đi ra ngoài thôi! Anh có biết em sống ở chỗ này có bao nhiêu là nhàm chán hay không? Bác sĩ cũng nói, chỉ cần chú ý một chút hẳn là sẽ không thành vấn đề gì hết. Em ở cỗ này nhẫn nhịn đến sắp bị hỏng rồi !"
Doãn Tiểu Nhu xoa xoa nơi cánh tay của mình. Cô thật sự là đã bị Mục Vũ Phi làm cho bị chấn động không nhẹ.
Vũ Thiên lạnh mặt không có chút biểu cảm gì. Mục Vũ Phi xù lông rồi. Cô đẫm đấm lên chiếc gối đầu miệng kêu lên: "Bây giờ co thế nào thì em cũng phải đi ra ngoài, không ra được cũng phải đi ra ngoài! Ai dám ngăn cản lại thì em sẽ chết!"
Vũ Thiên bị bộ dạng "Anh dám nói không, em đây liền chết cho anh xem" của Mục Vũ Phi chọc cười rồi. Anh gật gật đầu, đồng ý.
Doãn Tiểu Nhu lôi kéo tay áo của Viên Kỳ Chí, thấp giọng hỏi: "Vũ Thiên này kỳ thật là M (*) hay sao?"
(*) M: từ lóng của tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc, là chữ cái viết tắt của cụm từ “Mei Mei” – đọc là muội muội hoặc mỹ mi = em gái xinh đẹp. Ở trong câu trên, ý Doãn Tiểu Nhu muốn hỏi Viên Kỳ Chí rằng Vũ Thiên có phải là người có tính tình nhu nhược, yếu đuối giống như phụ nữ hay không?
Viên Kỳ Chí che miệng của Doãn Tiểu Nhu lại, nhẹ nhàng nói: "Hai người bọn họ, cái này gọi là nghiệt duyên!"
Mục Vũ Phi bị hiện thực đánh bại. Vốn cho rằng nương theo danh nghĩa tụ hội, thì mình có khả năng được ra khỏi bệnh viện để thở một hơi. Kết quả Lục tử và Tư Tư ngày hôm đó, vào buổi sáng đã lên máy bay để bay đi Australia rồi. Âu Văn Phú phải đi làm nhiệm vụ. Hứa Liêm thì bởi vì tuần sau phải đưa trò chơi ra thị trường, cho nên bận rộn đến mức ngay cả điện thoại cũng không thể nào nhạn nghe được. Cuối cùng ngay cả Viên Kỳ Chí cùng Doãn Tiểu Nhu cũng bởi vì tạm thời có việc nên đều rời đi.
Mục Vũ Phi thất bại nằm lỳ ở trên giường, chôn sâu mặt ở trong gối. Ban ngày ở bệnh viện cực kỳ nhàm chán, mà Mục Vũ Phi cô lại là loại người không thể để cho đầu óc được rảnh rỗi nhà không như vậy. Bởi vì nếu rảnh rỗi, tinh thần của cô sẽ thật sa sút, cảm giác làm cái gì sức lực cũng đều cạn sạch hết, luôn luôn thật thích ngủ, đầu óc còn biến thành có chút trì độn. Mục Vũ Phi chưa từng bao giờ thổ lộ với bất luận một người nào rằng, cô kỳ thực có bệnh trầm cảm ở mức cường độ thấp. Đây là bí mật của cô, cô sợ nếu nói ra người trong nhà sẽ lo lắng.
Vũ Thiên tất nhiên là không biết điều này. Nhưng mà anh nhìn ra được trạng thái của Mục Vũ Phi bị cấm đoán như vậy, càng về sau càng ngày càng kém rồi. Không cần nghĩ Vũ Thiên cũng đều có thể đoán được, nếu như còn tiếp tục như thế này, thì về sau chắc chắn sẽ phát sinh ra chuyện gì đó không tốt đẹp.
"Đi thôi, để anh đưa em đi ra ngoài." Vũ Thiên cầm lấy quần áo, mặc vào cho Mục Vũ Phi từng cái từng cái một.
Mục Vũ Phi tùy ý để cho Vũ Thiên mặc quần áo cho mình, có chút không buồn để ý, hỏi: "Anh là muốn dẫn em đi ra ngoài tản bộ loanh quanh hay sao?"
Cái này được gọi là dắt chó đi dạo! Gương mặt của Vũ Thiên lộ một biểu cảm nhìn Mục Vũ Phi một cái, trong đôi con ngươi đen nhánh tràn đầy sự coi thường. Có đôi khi Vũ Thiên thật sự không thể nào đoán ra được, đầu óc của Mục Vũ Phi là được cấu tạo bằng cái gì nữa, Cả ngày Mục Vũ Phi đều nghĩ ngợi lộn xộn này nọ cái gì đấy! Một ngày trước, Mục Vũ Phi nhàm chán nghĩ muốn cùng với anh cùng nhau đi xem bóng đá, lại còn xem đặc biệt hăng hái. Kết quả cuối cùng cô hưng trí bừng bừng nói với anh rằng, thủ môn không sai, đều vọt vào khu vực vùng cấm địa. Khóe miệng của Vũ Thiên giật giật, còn chưa kịp nói lại câu gì, thì cô liền phản ứng lại, lúng túng nói, hóa ra đó là Trọng Tài Chính. Cô lại nói với anh rằng, anh hãy quên lời nói vừa mới rồi của cô đi.
"Anh đưa em đi ra ngoài ăn cơm thôi! Em muốn ăn cái gì cũng có thể."
Vũ Thiên đã làm xong hết thảy những chuyện gì cần phải chuẩn bị. Thế nhưng anh tuyệt đối không thể nào nghĩ ra được, Mục Vũ Phi lại sẽ dẫn anh đi ăn lẩu, vẫn là ở trong một quán ăn có thể ngồi được đến mấy trăm người. Càng làm cho anh không thể tưởng tượng được chính là, loại này quán ăn như thế này lại đã kín người hết chỗ rồi, khắp nơi đều là đầu người di động. Vũ Thiên nhìn nhìn quang cảnh quanh mình vẻ đầy cảnh giác, lại nhìn nhìn lại bộ âu phục của bản thân mình một chút, nhàn nhạt nói với Mục Vũ Phi: "Em thực sự nghĩa muốn lựa chọn nơi này để ăn hay sao?"
"Đúng vậy! Anh xem em có tài hay không?" Mục Vũ Phi hếch cằm hướng về phía Vũ Thiên đắc ý dương dương, lại nói với anh giống như hiến vật quý vậy: "Quán ăn này, đã được đưa lên trên mạng của khuôn viên trường học, tuyên truyền ồn ào huyên náo, nói rằng mùi vị của món ăn ở đây không tệ!"