"Này này! Bà xã, bà xã!" Vũ Thiên cuống quít, vội vàng kéo Mục Vũ Phi lại. Rồi lại không nhịn được liền quay đầu ăn một chút thịt ướp mắm chiên, miệng lúng ba lúng búng nói một câu: "Đợi đã, em ngoan cố để làm cái gì? Vẫn còn chưa ăn xong mà!"
"Anh muốn làm gì? Anh ăn cơm của anh đi, đừng có lôi kéo em!" Mục Vũ Phi hất tay Vũ Thiên ra.
Vũ Thiên vội vã nuốt xuống, kết quả liền bị nghẹn ở cổ. Anh liều mạng đấm đấm vào lồng ngực của mình. Mục Vũ Phi nhìn anh vẻ khinh bỉ, nhưng cũng vội vã đấm mạnh ở phía sau lưng cho Vũ Thiên.
Vũ Thiên kéo tay Mục Vũ Phi qua, nhìn cô thật chăm chú. Mục Vũ Phi bị ánh mắt chuyên chú của Vũ Thiên nhìn như vậy, gương mặt từ từ đỏ rực lên, né tránh không dám nhìn anh.
"Anh... Anh nhìn cái gì?"
"Nói thật đi, có phải là em đã mơ tưởng đến di sản của anh từ lâu rồi hay không?"
Mục Vũ Phi mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn Vũ Thiên. Ngược lại, làm cho ánh mắt của Vũ Thiên trở nên luống cuống, có chút không biết làm sao. Vũ Thiên ôm lấy Mục Vũ Phi vào lòng, gắt gao siết chặt lấy cô, không để cho cô nhúc nhích.
Mục Vũ Phi cách một lớp quần áo cũng có thể cảm giác được sự nóng bỏng của da thịt Vũ Thiên cùng với tiếng trái tim đập giống như sấm động vậy. Nhưng mà Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên như vậy, chỉ là vì muốn chế giễu anh chỉ làm nền mà thôi, không phải là có ý tứ kia, không phải là ý tứ ấy! !
Bất quá, Mục Vũ Phi cũng vẫn kiểu cách vòng tay ôm lấy eo của Vũ Thiên. Tục ngữ nói rất đúng, thời điểm nên kiểu cách thì vẫn phải kiểu cách, nếu không kiểu cách thì thật có lỗi với đảng và nhân dân rồi? Đáng xấu hổ cũng là một loại phẩm chất tốt, có đúng không nhỉ!
Vòng tay của Vũ Thiên càng siết chặt hơn. Thiên hạ trong lòng anh tươi đẹp ngọt ngào như thế, nhưng lại cũng không hiểu phong tình như thế. Vũ Thiên có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: "Anh nên làm thế nào với em bây giờ đây..."
Mục Vũ Phi nghe thấy Vũ Thiên nói như thế thì cảm thấy không thoải mái. Cô đẩy Vũ Thiên ra, trừng mắt nhìn anh, liều mạng để trừng anh, rồi đột nhiên liền bật cười phì ra thành tiếng.
Vũ Thiên nhìn thấy Mục Vũ Phi như vậy, thì không hiểu ra làm sao cả. Chỉ thấy Mục Vũ Phi dời qua mặt mình chuẩn xác hôn lên mặt của mình. Việc này... Kỹ thuật này cũng thực là quá mức rồi! Vũ Thiên một tay ôm lấy Mục Vũ Phi, tay kia thì giữ ở nơi cái gáy của cô, cạy mở đôi môi của cô ra, quấn quít với cái lưỡi của cô. Mục Vũ Phi bị hôn đến mềm cả người, trước mắt thấy một hồi choáng váng. Cô chỉ cảm thấy thân thể của người đang ôm lấy thân thể của mình ngày càng thêm nóng bỏng hơn. Mục Vũ Phi ý thức được tay của đối phương tìm đến da thịt trên eo của mình, liền mạnh mẽ đẩy Vũ Thiên ra. Rồi sau đó, cô níu chặt lấy cổ áo của anh gầm nhẹ: "Nói đi! Có phải là anh đã từng làm như vậy đối với những cô gái khác rồi hay không? !"
Vũ Thiên cực kỳ tức giận, tức giận đến mức ánh mắt đều trở nên xám ngắt rồi. Anh cắn chặt răng lại, nâng Mục Vũ Phi lên, hung hăng kéo mở vạt áo của mình ra.
"Chính tự em thử một lần rồi sẽ biết!"
Có nhiều thứ, phải thử qua rồi thì mới biết được... Mới biết cái gì gọi là hối hận!
Bây giờ thì Mục Vũ Phi thật sự đã biết, Vũ Thiên tuyệt đối là xử nam! Tuyệt đối như vậy! Vũ Thiên ném Mục Vũ Phi lên giường, chỉ cần vài động tác liền đã kéo rơi hết quần áo của cô. Mục Vũ Phi phẫn nộ rống lên, vì sao anh không cởi quần áo của bản thân mình ra?! Vũ Thiên lười phải trả lời Mục Vũ Phi, trực tiếp dùng nụ hôn che kín miệng của cô lại.
Bàn tay của Vũ Thiên giống như là có ma pháp vậy, đốt lửa khắp nơi ở trên thân thể cô. Mục Vũ Phi mê mang không biết làm sao! Cô cảm giác, cảm thấy thân mình như trống rỗng, cần thứ gì đó đến lấp đầy. Mục Vũ Phi áp sát hơn về phía Vũ Thiên, tựa như muốn đòi lấy càng nhiều hơn.
Vũ Thiên mạnh mẽ đứng dậy, cởi bỏ toàn bộ quần áo của mình. Mái tóc đen hơi dài của anh buông rủ xuống, sống mũi cao thẳng để ở trên chóp mũi của Mục Vũ Phi. Nhưng mà, đột nhiên Vũ Thiên liền dừng lại. Mục Vũ Phi thấy Vũ Thiên đứng dậy cầm quần áo lên, mặc qua loa vào người liền đi ra ngoài, trong lòng nổi giận dễ sợ. Cô phẫn nộ đấm mạnh vào trên giường, gào thét: "Vũ Thiên anh… anh đúng là bị bệnh thần kinh! Anh đúng là đồ cái lông mà? !"
Giữa lúc Mục Vũ Phi còn đang chửi bậy, thì Vũ Thiên đen mặt lại, đã trở lại. Trong nháy mắt lại ấn cô ngã xuống.
"Anh! Vừa rồi anh đi ra ngoài làm cái gì vậy?"
Mục Vũ Phi nhất quyết không tha, gặng hỏi Vũ Thiên. Thế nhưng mà, đáp án mà Mục Vũ Phi được nhận chính là… chính là đầy một phòng kiều diễm.