Trước kỳ nghỉ hè, Mục Vũ Phi được ông cụ Vũ gọi về trong nhà ăn cơm. Vũ Thiên bận công tác nên anh không đi về nhà cùng với Mục Vũ Phi. Ngoài ý muốn chính là, ở trong nhà có thêm một người, một cô gái có tên là Phương Lệ.
Phương Lệ lớn lên cực kỳ xinh đẹp. Chỉ có điều là trong con ngươi xinh đẹp của cô ta nhìn Mục Vũ Phi tràn đầy vẻ đối địch. Bất quá đối với cái chuyện này, Mục Vũ Phi đều làm bộ như không nhìn thấy. Thật buồn cười, trong trường học người ta còn hơn cả như thế, chẳng lẽ còn kém một cô gái này hay sao?
"Gần đây Vũ Thiên như thế nào rồi? Có còn hay bắt nạt con nữa không vậy?" Ông cụ Vũ hớp một ngụm trà, hỏi.
"Không có ạ, Vũ Thiên không còn bắt nạt con nữa rồi ạ! Hiện tại bát đĩa cũng là do anh ấy rửa ạ." Mục Vũ Phi bĩu môi nói.
Phương Lệ khinh thường xì ra một tiếng, Ông cụ Vũ sắc mặt xấu hổ, nhưng cũng không có phát tác ra. Mục Vũ Phi kinh ngạc nhìn thoáng qua ông cụ Vũ, rồi sau đó thừa dịp lúc Phương Lệ xoay người đi, liền hướng về phía ông cụ Vũ nháy mắt, ý bảo ông hãy đi giải quyết, Ông cụ Vũ đầu lắc giống như chiếc trống lắc (*) vậy, giả vờ uống trà để che giấu sự bối rối của mình. Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, giơ nắm tay lên nhướng mày, ý bảo với ông cụ Vũ dùng phương thức này để giải quyết có tốt không? Ông cụ Vũ một miệng đầy nước trà, phun hết ra ngoài...
(*) Trống lắc: Còn gọi là trống bỏi. Trống lắc có 2 mặt, mặt trống bằng giấy. Đây là thứ đồ chơi để cho trẻ con chơi. Hai bên thành trống có gắn hai sợi dây, mỗi đầu dây đằng kia buộc một hạt nặng, khi xoay nhanh 2 hạt đó sẽ thay dùi trống đập vào mặt trống, tạo thành tiếng.
Rõ thật là…! Cô nhóc này tính nết tuyệt đối giống ông nội của mình! ! ! Ông cụ Vũ lắc đầu, vẻ cực kỳ bất đắc dĩ khoát tay, ý bảo với Mục Vũ Phi hãy bình tĩnh chớ nóng nảy.
"Ông nội à, anh Vũ Thiên nói rất là yêu thích món thịt khô mà mẹ cháu làm! Khi nào thì anh Vũ Thiên trở về ạ? Cháu đã mang theo thật nhiều thịt khô cho anh ấy đây ạ!” Phương Lệ lắc lắc cánh tay của ông cụ Vũ làm nũng.
"Khụ khụ, đừng đong đưa như thế nữa! Đầu óc ông nội choáng váng hết cả lên rồi. À, chuyện kia… Vũ Thiên hiện tại đang làm việc rất bận rộn, không có thời gian đâu." Ông cụ Vũ tiếp tục uống trà.
Mục Vũ Phi nhìn hết thảy những chuyện này, thấy cực kỳ mới lạ. Hóa ra, người như ông cụ Vũ, được xưng gọi là lão hổ cũng có đối thủ đấy chứ! Thật có ý tứ, thật biết điều. Mục Vũ Phi nhớ tới ông nội nhà mình, mặc dù được xưng gọi là sư tử, lúc đó chẳng phải tự bản thân ông cũng có đối thủ hay sao? Wow, ha ha, Có ý tứ, thật sự rất có ý tứ rồi! Mục Vũ Phi vui tươi hớn hở ném quả nho vào trong miệng mình.
Ông cụ Vũ nhìn thấy bộ dáng của Mục Vũ Phi cao hứng như vậy, thiếu chút nữa thì tức giận đến như bị trúng gió rồi. Ông chỉ cảm thấy trước mắt mình biến thành màu đen một hồi! Xem ra chỉ có cháu trai của mình mới có thể giải quyết được cô nhóc này thôi.
"Cháu trở về nhà đi, để con bé Phương Lệ này ở lại cùng với ông là được rồi."
Ông cụ Vũ thở phì phì hạ lệnh đuổi khách, chuyện vui vẻ đã bị Phương Lệ phá hỏng rồi. Phương Lệ khiêu khích nhìn Mục Vũ Phi, trong mi mắt đều lộ rõ vẻ đắc ý. Mục Vũ Phi cũng không nói năng gì, cứ thế phủi mông, đứng dậy bước đi.
Vũ Thiên ngồi ở phía trước bàn chờ ăn cơm, lại thấy Mục Vũ Phi xoa xoa mái tóc rối bời, đôi mắt ngái ngủ nhìn anh mông lung.
Đáng chết, cô muốn làm gì đây? Xem xem, Mục Vũ Phi mặc chiếc áo ngủ ngắn ngủn, chỗ đùi vế lộ vẻ phong quang vô hạn. Vũ Thiên cố gắng kìm chế nhịp đập của trái tim mình, hỏi vẻ đầy nghi ngờ: "Tại sao em lại ăn cái này?"
Mục Vũ Phi không để ý tới anh, sụp soạt ăn mì sợi của mình. Thấy Mục Vũ Phi không để ý đến chính mình, sự tức giận liền tích tụ ở trong lồng ngực của Vũ Thiên.
Ăn xong tô mì ăn liền rồi, Mục Vũ Phi cầm cái bát ném vào trong chậu rửa bát, mới phát hiện ra Vũ Thiên còn đứng ở nơi đó đang nhìn cô.
"Cái gì vậy? Anh còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Tại sao anh không trở về nhà của ông nội anh kia chứ? Nơi đó không phải là đang có mỹ nữ chờ để làm ăn đồ ăn ngon cho anh ăn đó sao?" Mục Vũ Phi mắt liếc nhìn Vũ Thiên.
Vũ Thiên bỗng nhiên liền hiểu rõ tại sao mình lại được hưởng cái loại đãi ngộ này rồi. A a, xem ra là Mục Vũ Phi đã bị ông nội gọi đi qua nhà rồi. Chẳng trách được! Nghĩ như vậy, Vũ Thiên liền nhẹ nhàng nở một nụ cười. Anh ngồi xuống, chống cằm nhìn bà xã của mình đang tức giận.
"Bà xã à, thật hiếm khi được nhìn thấy em ghen như thế này. Ăn xong dấm chua rồi, chúng ta liền ăn cơm đi!"
"Ông bác nhà anh ấy (câu chửi)! Không được sử dụng mỹ nhân kế!" Mục Vũ Phi vỗ về trái tim nhỏ của bản thân đang đập thình thịch, hung hăng nói cảnh cáo Vũ Thiên. Thế nhưng lại càng khiến cho Vũ Thiên cười lớn hơn, càng không kiêng nể gì nữa rồi.
Mục Vũ Phi cắn răng nghiến lợi, trừng mắt liếc nhìn Vũ Thiên một cái. Cô nhấc cái vung nồi lên, để lộ ra bên trong là món thịt ướp mắm chiên đã làm xong xuôi. Sau khi đã múc thịt ra đầy một cái bát, Mục Vũ Phi liền đặt cái bát lên trên bàn, ném ra một câu, Mục Vũ Phi liền chuẩn bị trở về phòng mình