Lãnh Phong bị lời nói của Hứa Khiết nói làm cho có chút choáng váng. Nếu như anh không nghĩ sai, ý tứ của Hứa Khiết có phải là cô không còn thích anh nữa rồi, phải không? Tuy rằng Lãnh Phong vẫn chưa thể nào xác định được, thế nhưng mà anh vẫn hoảng hốt kéo tay của Hứa Khiết lại, lắp ba lắp bắp nói biện giải: "Hứa Khiết, cô hãy nghe tôi nói đã, kỳ thực tôi nói không phải là có ý tứ này!"
Hứa Khiết vẫn đưa lưng về phía anh như cũ, cũng bỏ lại tay của Lãnh Phong ở phía sau ra, nói có chút như tự giễu vậy: "Nếu như anh không có người trong lòng, như vậy, tôi sẽ luôn luôn kiên trì. Nếu người ở trong lòng anh không có tốt đẹp như tôi, tôi vẫn có thể kiên trì như cũ. Chỉ là khi tôi nhìn thấy Cố Tiểu Khê ôn hòa, dịu dàng, thiện lương như vậy, tôi mới phát hiện ra, cô ây giống như một tiên nữ ở trên trời vậy. Cứ lóng lánh làm cho người ta không thể nào dời tầm mắt nhìn đi chỗ khác được. Cho nên tôi đã quyết định rời khỏi anh, trả lại sự tự do cho anh."
Lãnh Phong khiếp sợ một hồi lâu, mãi đến nửa ngày vẫn không thể nào nói ra lời được! Anh muốn nói là không phải, không phải là cái dạng mà Hứa Khiết đã nghĩ kia. Anh muốn nói, anh cũng sớm đã buông tay đối với Cố Tiểu Khê, buông xuống cái suy nghĩ chấp niệm kia rồi. Nhưng mà lời nói đến bên miệng thì không hiểu sao, anh lại không thể nào mà nói ra được. Hứa Khiết không nghe thấy lời nói của Lãnh Phong, liền cười thảm một tiếng, lập tức biến mất trong đêm tối. Lãnh Phong nhìn theo bóng dáng cô đơn trong đêm tối của Hứa Khiết, đột nhiên bật cười lạnh một tiếng. Cái cô gái này, xem ra là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có đúng không? Vậy thì anh sẽ dùng hành động để nói cho cô biết, đùa bỡn với tình cảm của anh, thì sẽ phải trả giá cực lớn bằng sinh mệnh!
★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi gần đây thấy dạ dày của mình có chút nôn nao khó chịu, không khỏi cảm thấy ghê tởm còn muốn ói! Hơn nữa tinh thần của cô cũng không được khá lắm, ngay cả chơi đùa cũng với bọn nhỏ cũng không thể nào làm cho cô nổi hứng chí. Nhưng những việc mà hiện tại cô cần phải làm lại đặc biệt nhiều, cô không thể để cho thân thể của mình đổ xuống vào lúc này được! Cho nên cô làm bạn với Lãnh Phong cùng đi đến bệnh viện.
Bác sĩ nói cho cô một tin tức tốt, nhưng đối với cô mà nói, cái tin tức này thực quá mức trầm trọng. Mục Vũ Phi tức giận gọi điện thoại ngay cho Vũ Thiên, nói với anh, mau kết thúc nhiệm vụ đi sau đó liền nhanh chóng trở về nhà. Cô muốn lột da anh!
Vũ Thiên chỉ xem Mục Vũ Phi giống như đang cảm thấy tịch mịch nhàm chán, nên mới tán gẫu với anh mà thôi. Cho nên anh chính là nói thêm chút an ủi với cô, rồi cũng không để ý tới nữa. Điều này làm cho Mục Vũ Phi càng cảm thấy vô cùng tức giận rồi.
"Mẹ, Vũ Thiên bắt nạt con!" Mục Vũ Phi nước mắt ròng ròng đi cáo trạng.
" Vũ Thiên nó coi con giống như là bảo bối vậy, làm sao còn có thể bắt nạt con được chứ?" Mẹ Vũ nhíu mày.
"Mẹ, anh ấy bỏ quên mấy mẹ con chúng con, không để ý gì hết!" Mục Vũ Phi tức xù lông rồi.
Mẹ Vũ có chút buồn bực nhìn Mục Vũ Phi. Gần đây bà thấy tính tình của Mục Vũ Phi âm tình bất định, chẳng lẽ là do chuyện của nhà họ Hứa vẫn chưa được giải quyết nên trong lòng cô khó chịu chăng?
"Mẹ, ăn nho này!" Bối Bối cầm nho cao hứng liền chạy tới đưa cho Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi hôn Bối Bối một cái, cầm cả nắm nho thả vào ở trong miệng miệng nói lúng búng: "Vẫn là Bối Bối của mẹ ngoan nhất, không giống như cha của các con, thật không có lương tâm!"
Bất quá nho xanh mà Bối Bối đưa cho Mục Vũ Phi ăn, đều là nho của hai anh em bọn chúng ăn còn thừa lại, đặc biệt chua chát. Mẹ Vũ thấy Mục Vũ Phi ăn cao hứng như vậy, thì không khỏi nghi ngờ, liền hỏi: "Phi Phi, có phải là con đã có rồi hay không vậy?"
Mục Vũ Phi uể oải co rúc người ở trên ghế so pha, gật gật đầu, buồn bực nói: "Bác sĩ nói đã được hơn hai tháng rồi. Mẹ con thật sự không muốn sinh con nữa, đau lắm ạ. Có câu nói, sinh ra một đứa trẻ bị giảm thọ mười năm, nếu lại sinh một lần nữa, chắc con liền sẽ bị đi gặp Phật tổ mất thôi."
Mẹ Vũ vui sướng rất nhiều, không khỏi bài xích Mục Vũ Phi một tiếng: ""Cũng đã làm một người mẹ rồi, con nên để tâm tính bình ổn một chút đi, bằng không sẽ không tối đối với con của con đâu! Ôi chao, sinh con lần này, thì con hãy sinh ra một đứa con gái đi, có được hay không hả? Sinh con gái đi, con gái là tri kỷ đó, còn mạnh mẽ hơn so với các nhóc con kia nhiều. . ."
Mục Vũ Phi rơi lệ đầy mặt rồi. Rốt cục cô phát hiện ra, có đứa nhỏ địa vị của cô liền cao lên. Thế nhưng mà đứa bé trong bụng của cô đây, còn chưa được sinh ra nhưng địa vị của nó chính là còn cao hơn cô nữa! Mục Vũ Phi muốn khóc!