Doãn Tiểu Nhu bĩu môi. Cô cũng chẳng cần quan tâm ông cụ Hứa sẽ như thế nào, mà nhà họ Doãn của cô cũng sẽ không việc gì phải sợ ông cụ Hứa.
Đang lúc còn trong sự rối rắm, Mục Vũ Phi liền nhìn thấy ông cụ Hứa mang theo Hứa Phàm đi đến gần hội trường. Đầu óc Mục Vũ Phi liền phát đau một trận. Thân làm người ở bậc dưới như vậy, theo lý cô nên tiến lên để chào hỏi mới phải phép. Nếu không sẽ để cho người khác cảm thấy bọn họ đang cả vú lấp miệng em, lên tiếng chê trách. Mục Vũ Phi đẩy đẩy Âu Văn Phú, ý bảo anh hãy mau tỉnh táo lại một chút, chính chủ đã đến đây rồi.
Vài người đi đến bên người ông cụ Hứa, thay nhau chào ông cụ một tiếng. Ngoài dự liệu của bọn họ chính là, ông cụ Hứa cũng không có làm gì khiến cho bọn họ không xuống đài được, chính là lễ độ gật gật đầu, sau đó liền mang theo Hứa Phàm đi nơi khác rồi.
"Này ông cụ Hứa thực sự đã thay đổi tính tình rồi hả ?" Doãn Tiểu Nhu hỏi, vẻ khó có thể tin được.
Âu Văn Phú hừ lạnh một tiếng, nói: "Làm sao có thể được chứ! Năm đó chính là Hứa Phàm đã phạm phải sai lầm như vậy, ông cụ Hứa cùng đều cực kỳ cường thế, cứng rắn chèn ép nhà họ Âu của chúng tôi. Mấy người chúng ta chính là đang nổi bật mạnh mẽ, cho nên bất quá chỉ là ông ấy muốn tránh mũi nhọn của chúng ta một chút mà thôi."
"Vậy ông cụ Hứa còn tới đây để làm gì?" Doãn Tiểu Nhu hỏi lại vẻ không hiểu lắm.
"Đến đây chính là ông cụ nghĩ muốn nói cho chúng ta biết, ông ấy không sợ chúng ta chứ sao." Mục Vũ Phi nhìn theo bóng lưng của ông cụ Hứa, nói có chút âm trầm. Bất kể như thế nào, ông cụ Hứa nhất định sẽ giống như ông nội nhà mình mà thôi, tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua. Mà điều mấy người bọn họ phải làm, chính là cần phải làm tốt hết thảy, chuẩn bị nghênh đón chiến sự sẽ tới.
"Phi Phi, cô hãy đi trước đi thôi, Hứa Phàm đang ở tại đây, nói không chừng có khi hắn sẽ tìm đến làm phiền cô đó." Âu Văn Phú làm một cái tư thế xin mời. Mục Vũ Phi thực vui vẻ. Con người này rõ ràng chính là đang nghĩ muốn nhanh chóng được về nhà ngủ, lại lấy cô ra để mà ngụy trang. Bất quá, quả thật là Mục Vũ Phi cũng lo lắng Hứa Phàm sẽ làm ra cái hành động gì đó khác người, giống như ở thời điểm Hứa Nhân vậy! Vì vậy, Mục Vũ Phi liền khoác tay của mình lên khuỷu tay của Âu Văn Phú sau đó rời đi.
★☆★☆★☆
Lãnh Phong gần đây không bị phải nhận được sự dây dưa của Hứa Khiết, thực tại đã được trải qua những ngày an ổn rồi. Tuy rằng anh thấy Hứa Khiết như vậy liền cảm thấy bỡ ngỡ. Thế nhưng mà không thấy Hứa Khiết đến, trong lòng anh lại có chút lay động. Dù sao Hứa Khiết cũng đã nói, không chừng ngày nào đó cô liền lại sẽ xuất hiện mà thôi! Lãnh Phong tự thôi miên bản thân mình như vậy.
Nhưng mà Lãnh Phong đã đợi một tuần, hai tuần lễ, rồi một tháng, hai tháng, vẫn không thấy Hứa Khiết xuất hiện. Hứa Khiết tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian loại người này rồi vậy, không còn hiện ở trước mặt của anh như trước nữa. Đến tận lúc này thì Lãnh Phong đã thật sự sốt ruột rồi, lúc huấn luyện anh cũng không thể tập trung lực chú ý, do vậy đã làm cho bản thân mình cả người chồng chất vết thương. Lãnh Phong nghĩ muốn từ người khác để biết được tin tức của Hứa Khiết. Nhưng nghĩ lại, lúc trước bản thân mình đã cự tuyệt Hứa Khiết ác như vậy, thành ra lại sợ bọn họ cười nhạo mình, cho nên chỉ có thể nôn nóng chờ đợi.
Nhưng mà thời gian trôi qua càng ngày càng lâu, trong lòng Lãnh Phong càng thêm cảm thấy phát phiền chán! Anh tự nói với mình, lại chờ một ngày nữa, nếu Hứa Khiết vẫn còn chưa xuất hiện, thì anh nhất định sẽ phải đi tìm Mục Vũ Phi để hỏi tin tức của cô!
Ông trời giống như là nghe được lời khẩn cầu của Lãnh Phong vậy. Đúng vào thời điểm anh đã sắp hỏng mất vài lần, thì Hứa Khiết xuất hiện. Cô cười nhẹ nhàng đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lãnh Phong liền nhào tới trong lòng anh.
Trong nháy mắt, trong lòng Lãnh Phong liền bình tĩnh lại. Tuy rằng anh vẫn nghĩ mọi cách để bản thân mình lảng tránh đối với Hứa Khiết, nhưng mà giờ phút này, khi Hứa Khiết xuất hiện tại trước mắt của anh, Lãnh Phong thế nhưng phát hiện ra, không ngờ rằng, mình lại nhớ nhung Hứa Khiết đến như thế
"Có nhớ em hay không hả?" Hứa Khiết cười hề hề hỏi.
"Không nhớ!" Lãnh Phong giận dỗi hất mặt lạnh lùng nói.
Hứa Khiết thở dài: "Em biết ngay là anh không nhớ mà. Lãnh Phong à, em đã đi gặp gỡ với Cố Tiểu Khê rồi."
Cả người Lãnh Phong liền cứng đờ. Anh nắm bắt bờ vai Hứa Khiết lạnh mặt quát: "Cô đã làm cái gì với cô ấy rồi?"
Khóe miệng của Hứa Khiết kéo ra một nụ cười nhìn có chút khó coi, trong khóe mắt của cô lại thập phần bi thương. Hứa Khiết nhẹ nhàng nói: "Em đã cùng sống chung một chỗ với Cố Tiểu Khê suốt hai tháng qua. Cố Tiểu Khê, cô thật thiện lương, quả thật đáng giá để cho anh thích."
Lãnh Phong nhíu mày, không rõ ý của Hứa Khiết muốn nói là thế nào.
Hứa Khiết xoay người nhìn lên thinh không, noi nghe đầy vẻ thê lương: "Lãnh Phong, là em đã làm khó cho anh rồi. Em thừa nhận, em không thể nào sánh bằng Cố Tiểu Khê, cho nên em quyết định sẽ buông tay đối với anh, để cho anh đi tìm cô ấy!"