Cho dù Mục Vũ Phi có bị trì độn đi nữa, thì từ lời nói lẫn thần thái của Quý Phàm, cô cũng đoán ra được vài phần manh mối. Nhưng Mục Vũ Phi nghĩ mãi mà cũng không rõ, bản thân cô rõ ràng đã thật giữ mình trong sạch như vậy, làm sao tới chỗ nào cũng đều có thể chọc tới loại đào hoa này rữa nát này kia chứ?
"Anh nhỏ tiếng một chút, bọn nhỏ còn đang ở bên trong, đừng làm dọa đến mấy đứa trẻ." Mục Vũ Phi hạ giọng nói vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng lời nói vào đến tai của Quý Phàm, thì anh lại xem ra Mục Vũ Phi đây là biến thành thừa nhận, lửa giận trong lòng không khỏi càng bốc cao hơn. Quý Phàm nghĩ mãi mà không rõ, vì sao bản thân gặp được bất cứ người phụ nữ nào cũng đều mang thủy tính dương hoa như vậy. Đều là những người chỉ thích leo lên quyền quý như vậy! Chẳng lẽ các cô cũng không biết thế nào là hổ thẹn hay sao? Quý Phàm căn bản là không cho Mục Vũ Phi có cơ hội để cãi lại. Theo đó, trước tiên anh đã định lên ngay cho cô cái tội danh tiểu tam rồi!
Ngay vào lúc đại chiến đang hết sức căng thẳng, thì Vũ Thiên thản nhiên lại đi trở ra. Anh ôm lấy thắt lưng của Mục Vũ Phi, lạnh lùng nói với Quý Phàm: "Đừng có ở đó mà hắt nước bẩn lên cô ấy! Mục Vũ Phi là vợ của tôi, trước kia vẫn như thế, hiện tại cũng như thế."
Quý Phàm bị hai người phụ nữ thay nhau làm cho bị tổn thương, cho nên cũng sớm đã bị lửa giận đốt mất lý trí rồi. Anh làm sao có thể nghe vào tai lời nói của Vũ Thiên được! Quý Phàm đỏ hồng mắt nhe răng cười một tiếng, giơ quả đấm liền đánh ngay vào mặt của Vũ Thiên.
Nhưng mà dù sao Vũ Thiên cũng là con cái cán bộ, lại đang bộ đội đã từng trải qua tôi luyện, làm sao có thể bị mấy cái công phu mèo quào này đánh ngã được chứ? Vũ Thiên tránh thoát được sự công kích của Quý Phàm, nhấc chân lên liền đạp vào bụng của Quý Phàm, đạp anh ngã xuống đất.
Vũ Thiên ngồi xổm người xuống, níu chặt lấy cổ áo của Quý Phàm cười lạnh, nói: "Tôi vừa nhìn thấy cậu đã nghĩ phải hướng lên trời để cầu nguyện, cầu nguyện cho cậu có thể luôn luôn giữ được sự đơn thuần, ngây thơ như vậy, tự lừa mình dối người như vậy! Nếu như ngày sau cậu phát hiện ra rằng, tất cả mọi người biết Mục Vũ Phi là người vợ mà tôi đã cưới hỏi đàng hoàng, mà chỉ có một mình cậu là không biết; cũng như năm đó chúng tôi đều nhận ra người phụ nữ kia là người thủy tính dương hoa, thế nhưng mà chỉ có cậu vẫn cứ một mực không tin! Như vậy, có phải cậu sẽ thấy hỏng mất hay không?"
Nói dứt lời, Vũ Thiên đứng dậy đi vào nhà, đóng sầm cánh cửa nhà lại, để lại một mình Quý Phàm vẫn còn đang thất hồn lạc phách, ngẩn ngơ đứng ở ngoài cửa.
Trong đầu Mục Vũ Phi quay cuồng giống như sấm rền chớp giật vậy. Cô nhìn Vũ Thiên vẻ mặt tối đen, vội vàng nắm lấy chéo áo của anh nói: "Em thề có Chủ tịch Mao, em tuyệt đối không có gì đối với anh ta!"
Vũ Thiên nở nụ cười âm trầm, "Anh biết chứ! Bằng không em chắc chắn không còn khả năng được sống."
Mục Vũ Phi rùng mình một cái, vội vàng tiếp đón bọn nhỏ ăn cơm. Tuy rằng trong lòng cô cũng có nghi hoặc, nhưng mà hiện tại rõ ràng tâm tình của Vũ Thiên không được tốt. Cô bây giờ vẫn không muốn đi tìm chết đâu, có được không? Bọn nhỏ chơi đù suốt một ngày, sau khi ăn xong bữa cơm chiều xòng liền mệt mỏi, ngã trái ngã phải. Thế nhưng mà bọn trẻ lại vẫn không chịu ngủ, kiên trì muốn Mục Vũ Phi phải kể chuyện ngày xưa cho mình nghe giống như trước kia vậy.
"Tìm ba ba các con đi! Không phải là các con không cần mẹ nữa hay sao?" Mục Vũ Phi trừng mắt, lườm hai đứa trẻ một cái liền bắt đầu trở mặt nói dỗi.
"Ai dà, mẹ ghen tị rồi kìa!" Bảo Bảo cười đổ sang ở một bên. Mục Vũ Phi bị cảnh này của Bảo Bảo chọc cười rồi. Cô tắt ngọn đèn trong hốc, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ nơi đầu giường, để bắt đầu kể chuyện ngày xưa cho bọn trẻ nghe. Cho tới bây giờ Mục Vũ Phi cũng chưa từng bao giờ kể cho hai đứa nhỏ nghe những chuyện đồng thoại. Mỗi khi cô nói về những chuyện như vậy, thì đã cảm thấy cả người nổi lên một tầng da gà rồi. Cho nên những chuyện mà cô kể cho các con nghe, đều là chút chuyện làm người hay chuyện đánh giặc ngày xưa. Bọn nhỏ cũng không phải là hiểu lắm, vì vấn đề đặc biệt nhiều. Mục Vũ Phi cũng không hề không có chút kiên nhẫn nào. Mà ngược lại, cô chuyên tâm giải thích cho bọn trẻ. Bình thường buổi tối dỗ được hai đứa con ngủ xong, cũng là lúc Mục Vũ Phi mệt nhất. Chờ đứa nhỏ ngủ rồi, thì trên cơ bản Mục Vũ Phi cũng đi hẹn hò cùng với Chu công (*).
(*) Đi gặp Chu Công (hẹn hò cùng với Chu công: Nguyên văn câu này là "kiến Chu Công khứ liễu" ý là nằm mơ để gặp được Chu Công, nhưng muốn mơ thì phải ngủ => đi gặp Chu Công = đi ngủ. Trong thời Cổ Đại, Chu Công là một tước vị của nhà Chu, người làm chức này thường là người phụ tá cho Chu Vương trị vì thiên hạ. Vị Chu Công đầu tiên trong lịch sợ họ Cơ tên Đán (khoảng 1100 trước Công Nguyên), cũng còn gọi là Thúc Đán, con thứ tư của Chu Văn Vương Cơ Xương. Nhân việc ông được phong đất Chu (nay là phía Bắc huyện Kỳ Sơn, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) nên được gọi là Chu Công hay Chu Công Đán. Ông là một chính trị gia, một nhà quân sự tài ba và nhà tư tưởng kiệt xuất của giai đoạn đầu thời Tây Chu, được tôn là người đặt nền móng cho Nho học sau này. Ông cũng là một trong những bậc thánh nhân thời cổ đại mà Khổng Tử sùng kính nhất đời.