Vũ Thiên tắm rửa xong đã nhìn thấy Mục Vũ Phi và bọn nhỏ đã ngủ say sưa rồi. Anh tắt ngọn đèn nơi đầu giường, ngồi xuống chỗ cuối giường, bế Mục Vũ Phi dậy, đi về hướng phòng ngủ chính.
Trong lúc Mục Vũ Phi bị Vũ Thiên ôm lên liền thức giấc tỉnh lại. Cô cọ xát vào nơi cổ của anh, hỏi có chút mê mang: "Anh quen biết Quý Phàm à?"
Vũ Thiên không lên tiếng. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi cảm nhận được rõ ràng da thịt của anh liền căng cứng lại, tựa như đang đè nén sự tức giận. Mãi thật lâu sau Vũ Thiên mới nói: "Quý Phàm không phải là mang họ Quý, cậu ta họ Hứa, là anh trai thứ 3 của Hứa Liêm."
Mục Vũ Phi cựa quậy ở trong lòng Vũ Thiên. Quý Phàm mang họ gì cô căn bản là không quan tâm. Thứ chủ yếu Mục Vũ Phi muốn biết chính là, vì sao Vũ Thiên nhìn thấy Quý Phàm lại liền tức giận như vậy.
"Trong nhóm đàn ông lớn tuổi của bọn anh kỳ thực có hai người phụ nữ. Một người là Doãn Tiểu Nhu, còn một người chính là em gái của Âu Văn Phú. Năm đó em gái của Âu Văn Phú yêu thích Hứa Phàm, cực kỳ thích luôn, giống hệt như một cái đuôi nhỏ đi theo sau Hứa Phàm vậy. Nhà họ Hứa nhìn thấu tâm ý của tiểu thư nhà họ Âu, nên đã cùng với nhà họ Âu định ra hôn ước. Nhưng mà thật vất vả chờ đến thời điểm kết hôn, lại có một cô gái hồng lâu nổi danh chặn ngang một gạch. Hứa Phàm lại giống như là một kẻ điên rồ vậy, lại đi yêu cô gái hồng lâu kia, mặc cho tụi anh có khuyên bảo như thế nào, cũng đều không có tác dụng. Ông cụ nhà họ Hứa nói, nếu như Hứa Phàm cứ kiên trì khư khư cố chấp như thế, thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh. Hứa Phàm quả nhiên là từ bỏ gia thế lẫn bè bạn của mình, muốn cùng người đàn bà kia xa chạy cao bay, nắm tay nhau đến đầu bạc.
Em gái của Âu Văn Phú không chịu nổi đả kích này nên đã cắt cổ tay tự vận. Còn người phụ nữ kia cũng không phải là thật tâm thích Hứa Phàm, bất quá là chỉ nghĩ muốn bay lên đầu cành để làm Phượng Hoàng mà thôi, Thấy Hứa Phàm không còn có gì cả liền rời đi."
Cho nên bọn họ cũng không thể tha thứ cho Hứa Phàm.
Mục Vũ Phi ôm chặt lấy Vũ Thiên. Cô thật sự không nghĩ tới chuyện xưa sẽ mang nhiểu uẩn khúc bi ai như thế. Chả trách được, Vũ Thiên vừa mới nhìn thấy con người của Hứa Phàm liền tức giận đến mức cả người phát run lên.
"Anh đã điều tra em phải không? Sau khi biết được đây chính là Hứa Phàm thì anh liền quyết định hôm nay mang ba mẹ con em trở lại nhà, để cho Hứa Phàm một chút giáo huấn đúng không?"
"Không phải vậy! Cái loại đối thủ này anh căn bản là không để vào trong mắt. Là bởi vì cậu ta lại nghĩ rằng em bị mất tích, nên đã đi đến Cục Công An để báo án. Do đó anh mới biết được thân phận của cậu ta. Việc anh xuất hiện còn mạnh mẽ hơn so với Âu Văn Phú xuất hiện. Âu Văn Phú mấy người bọn họ đều hận không thể giết chết được Hứa Phàm rồi."
Mục Vũ Phi thở dài. Tình yêu giống như là một con dao hai lưỡi vậy. Khi làm bị thương người khác thì cũng đã làm chính bản thân mình bị thương! Đồng thời bị thương còn có người nhà và bạn bè ở bên cạnh gia nhân. Tuy rằng Hứa Phàm vì tình yêu chấp nhất thì không có sai, thế nhưng mà anh ta lại bị tình yêu che mất đi đôi mắt. Bản thân mình bị lừa đồng thời còn làm liên lụy đến một sinh mệnh khác! Thật đáng buồn, đáng tiếc.
Hai người cùng trầm mặc một hồi lâu. Đột nhiên Vũ Thiên nhéo lên mặt của Mục Vũ Phi, nói: "Em vậy mà lại đi chọn cái nơi như thế này! Từng người hàng xóm của em đều làm cho người ta không thể an tâm."
Mục Vũ Phi kéo tay của cô ra, nói lại vẻ đầy tức giận bất bình: "Anh như vậy chính là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? "
“ Hả? Em đừng có kiếm cớ như vậy chứ! Trương Thụy vốn chính là một tên sát thủ. Lúc trước thời điểm Dương phu nhân tìm được hắn ta, hắn cũng đã điều tra về em rất lâu. Cuối cùng hắn đã phát hiện ra em chính là h hàng xóm của hắn!"
". . ."
Mục Vũ Phi lệ rơi rồi, điều này có thể trách cô sao? Cô cũng là người bị hại đấy, có được hay không?
★☆★☆★☆
Những người cũ ở công ty trò chơi cũng không ít. Thế nhưng mà người mới lại gia tăng lên hơn rất nhiều rồi. Ngay khi tiểu thư Mục Vũ Phi bước lên trước sân khấu, vậy mã cũng đã không nhận ra. Xem ra công việc của công ty trò chơi này dần dần trở nên lớn mạnh. Mục Vũ Phi ngược lại là có chút đắc chí, lúc trước cô quả nhiên đã không nhìn lầm Hứa Liêm.
Thời điểm Hứa Liêm nhìn thấy Mục Vũ Phi tròng mắt anh đều đỏ ửng. Cả người tỏa ra một khối khí lạnh, hận không thể nghiền xương của Mục Vũ Phi thành tro.
"A, Tiểu Liêm, nhìn thấy tôi lại cao hứng như vậy sao?"
Hứa Liêm thổ một búng máu! Rốt cuộc là con mắt nào của Mục Vũ Phi nhìn thấy anh rất cao hứng kia chứ?
"Chị dâu vừa đi chính là ba năm, có từng nghĩ đến trong khoảng thời gian này cho tôi đã phải bán mạng chịu bao nhiêu vất vả hay không hả?" Hứa Liêm nghiến răng.
"Ừ! Thật là đáng khen ngợi!" Mục Vũ Phi cười.
Vài năm nay Hứa Liêm cũng đã lo lắng vì Mục Vũ Phi không ít. Mặc dù là trước khi Mục Vũ Phi ra đi, cô đã giao lại công ty của mình cho Hứa Liêm. Hứa Liêm liền không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ. Nhưng mà Hứa Liêm không nghĩ tới mọi chuyện lại tới nhanh như vậy, khiến cho anh thực sự không có thời gian để mà đi thông báo cho Vũ Thiên. Lúc này nhìn thấy bộ dạng không chịu để tâm của Mục Vũ Phi, Hứa Liêm lại càng nổi giận dễ sợ. Anh đi đến văn phòng của Tổng giám đốc liền ngồi im ở trên ghế so pha, không thèm để ý tới Mục Vũ Phi nữa.
"Tiểu Liêm à, tôi có việc cần cầu xin anh, anh cũng đừng mặt nặng mặt nhẹ với tôi như vậy nữa được không? Việc này chỉnh đốn không tốt, anh và tôi, hai chúng ta sẽ Âm Dương cách biệt hai nơi đấy!"