Mục Vũ Phi ôm Vũ Ngôn, cảm nhận được dưới tay của mình là một thân thể gầy gò, trơ cả xương, trong lòng của Mục Vũ Phi liền đau nhói. Vũ Ngôn vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, một đứa trẻ vẫn còn chưa biết tự thay quần áo, vẫn còn ngây thơ non nớt như vậy, tại sao có thể có người lại nghĩ muốn giết hại cha mẹ của nó, để cho nó phải khổ sở như vậy?
Vũ Ngôn ôm lấy hông của Mục Vũ Phi, hung hăng chôn mặt ở trong ngực của cô, liều mạng cắn răng không để cho mình khóc thành tiếng. Mục Vũ Phi một tay vuốt tóc của Vũ Ngôn, tay kia thì vỗ nhẹ phía sau lưng của cậu bé, ngoài miệng lầm bầm nói: "Thím đã về trễ, cháu đã phải đợi thật lâu rồi, đúng không?"
Cả người Vũ Ngôn chợt run lên một cái rất nhỏ. Cậu bé ngẩng đầu lên, ở trong đêm đen nhìn gương mặt mơ hồ của cô. Mục Vũ Phi đưa tay bật sáng chiếc đèn bàn lên, Vũ Ngôn đang nhìn Mục Vũ Phi, sau khi nhìn thấy dung nhan của Mục Vũ Phi vẫn giống hệt như ở trong trí nhớ mình, rốt cục cậu bé ôm chặt lấy cổ của Mục Vũ Phi khóc không thành tiếng. Hốc mắt của Mục Vũ Phi cũng là đỏ ửng lên, Chị dâu thứ tư là người ân cần và chu đáo nhất trong những người không phải là người nhà họ Vũ. Chị một mực trước sau đều mang theo Vũ Ngôn đến để giải buồn cho cô, lải nhải dài dòng kể lể một số những chuyện mà phụ nữ có thai nên chú ý.
Chị dâu thứ tư quả thực giống hệt như một bà mẹ già vậy! Mục Vũ Phi ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, để lộ ra một nụ cười thê lương. Những người thiện lương như giống như vợ chồng anh trai thứ tư và Cố Tiểu Khê kia, vì sao lại không thể chết già?
Bởi vì giấc ngủ không đủ và dinh dưỡng bị mất cân đối, Vũ Ngôn cuối cùng thấy mệt mỏi vô lực rồi. Cả người cậu bé xụi lơ dính sát vào trên người.của Mục Vũ Phi. Cậu bé nhẫn nhịn nước mắt, hỏi cô vẻ đầy bi thương: "Thím à, có phải là mẹ và ba ba của cháu đều không cần cháu nữa, cho nên mới nhẫn tâm rời bỏ cháu hay không?"
Cổ họng của Mục Vũ Phi căng thẳng. Cô cắn răng nhẫn nhịn lại nước mắt, nói: "Ba mẹ luôn là người yêu đứa con của mình nhất ở trên thế giới này. Không phải là ba mẹ cháu không nhớ thương đến cháu, cho dù bọn họ có rời đi đến thế giới bên kia, thì người mà trong lòng ba mẹ cháu luôn luôn nhớ nhất cũng vẫn chính là cháu."
Vũ Ngôn nghe thấy Mục Vũ Phi nói như vậy, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống. Mục Vũ Phi đặt cậu bé nằm xuống ở trên giường, có chút đau lòng vuốt ve đầu tóc xác xơ và cái cằm gầy gò nhọn hoắt của Vũ Ngôn, hỏi: "Cháu có biết hiện tại bản thân cháu phải làm như thế nào hay không? Vũ Ngôn lau quệt nước mắt đi, cắn răng nói: "Cháu nhất định phải sống cho thật tốt, để sau này sẽ báo thù cho ba mẹ cháu!"
"Đúng rồi! Cháu nhất định phải sống cho thật tốt, nhưng mà chú và thím sẽ báo thù cho ba mẹ cháu. Điều mà cháu cần phải làm, chính là phải chắm sóc cho bản thân mình thật là tốt, không thể để cho chú và thím cảm thấy không yên lòng đối với cháu." Mục Vũ Phi trầm mắt xuống, giọng nói có chút rét run, nói.
Vũ Ngôn kiên định nhìn Mục Vũ Phi. Tựa như là cảm giác được bản thân mình đã quá mức nghiêm khắc, Mục Vũ Phi liền hạ biểu cảm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Cháu đã sớm biết thím sẽ trở về, tới thăm cháu, đúng không?"
"Vâng, chú đã nói, thím mà biết về sau nhất định sẽ không nỡ để cho cháu phải khổ sở, lại còn thừa dịp đêm tối sẽ trèo tường để đến thăm cháu nữa." Vũ Ngôn nghiêng mặt qua, nói có chút tủi thân, "Cháu luôn luôn không dám ngủ, sợ thím sẽ đến vào thời điểm cháu đang ngủ, như vậy cháu liền sẽ không được nhìn thấy thím nữa thẩm rồi. Nhưng mà thím đã làm cho cháu phải chờ thật lâu."
Trái tim của Mục Vũ Phi tê rần. Cô khàn giọng an ủi Vũ Ngôn: "Là thím có lỗi, thím đã không nhanh chóng trở lại đây để thăm cục cưng. Thím ngủ cùng với cục cưng ngủ có được hay không?"
Có Mục Vũ Phi ở đây, trong lòng Vũ Ngôn cảm thấy rất an tâm, liền ngủ thật say. Mục Vũ Phi kéo chăn lên cho Vũ Ngôn, nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Cô rón ra rón rén đi tới lầu ba, đứng ở bên ngoài cửa phòng của Vũ Thiên, tâm tình phức tạp không biết có nên đi vào hay không. Mục Vũ Phi biết Vũ Thiên nhất định cũng đang chờ cô, chờ người vợ của mình đã mất tích hơn ba năm nay. Mục Vũ Phi không biết mình nên đối mặt như thế nào với Vũ Thiên! Cô cứ nghĩ đến Vũ Thiên, nghĩ đến anh đã sắp nổi điên lên mất. Mục Vũ Phi đứng yên thật lâu, rốt cục cô nổi lên dũng khí đẩy cửa phòng ra. Bên trong gian phòng tối đen một mảnh, Mục Vũ Phi không nhìn thấy cái gì hết, chỉ có thể nhờ vào trí nhớ, lục lọi di chuyển về hướng bên giường.
Nhưng Mục Vũ Phi chỉ mới đi được một nửa đoạn đường, thì cô liền rơi vào một vòng tay ấm áp. Bên tai cô truyền đến tiếng rống giận nghiến răng nghiến lợi của Vũ Thiên: "Trốn tránh lâu như vậy, đến bây giờ em mới bằng lòng trở về gặp mặt anh hả ?"