Một con ngựa màu nâu hung cao lớn được dắt đến trước mặt hai người. Hai mắt của Doãn Mạt Hy dường như muốn phát sáng khi nhìn thấy nó. Ôi chao! Cảm giác mong muốn chinh phục lại chỗi dậy trong cô rồi. Âu Dương Chính Thần thấy cô hoàn toàn phớt lờ mình thì liền lên tiếng để kéo sự chú ý của cô.
- Sao? Em có hài lòng với sắp xếp này không?
- Hài lòng, rất hài lòng. Tôi có thể thử cưỡi nó được chứ?
- Tất nhiên. Nó là chuẩn bị cho em mà.
Cô gật đầu như băm tỏi. Anh giúp cô trèo lên yên ngựa. Mẹ ơi, đối với cô bây giờ mà nói, chỉ một chữ là đủ diễn tả cảm giác của cô hiện giờ đó là " Tuyệt".
Anh hướng dẫn cho cô cách giữ cương, cũng như làm thế nào để điều khiển con ngựa theo ý của mình. Nhưng có lẽ vì là lần đầu, cô cũng không thể điều khiển nó đi quá nhanh, chỉ dám đi vòng vòng trong phạm vi nhỏ. Anh cũng rất tận tâm dắt ngựa cho cô.
Dường như sự chuẩn bị chu đáo của anh ngày hôm nay không hề lãng phí một chút nào. Vì cô thật sự đang vô cùng vui vẻ và hưởng thụ. Cô tò mò hỏi anh.
- Sao anh biết một nơi tuyệt như vậy?
- Không phải là biết. Mà vì nó thuộc sở hữu của tôi.
- Sở hữu của anh? Uầy, vậy rốt cuộc anh giàu có đến mức nào?
- Giàu đến mức nào ư? Cái này em cần gì phải hỏi. Chỉ cần em đồng ý gả cho tôi. Tất cả mọi tài sản đứng tên tôi sẽ là của em. Vậy không phải em biết rồi sao.
- Xì. Khôn như anh vậy, đằng nào tôi cũng thiệt.
- Thiệt? Em thấy mình thiệt thòi chỗ nào vậy? Em không biết Âu Dương Chính Thần tôi chính là niềm mơ ước của tất cả thiếu nữ thành phố C sao? Em có được người mà ai cũng mơ ước mà còn sợ thiệt. Chưa kể tài sản mà em được sở hữu khi lấy tôi. Tính đằng nào cũng thấy em có lợi ấy.
- Anh.. Không nói lại được anh. Tôi mới không thèm ý.
Cô mạnh miệng lấp láp cái thẹn của mình. Người đàn ông này sao lúc nào cũng tranh thủ thả thính cô mọi lúc mọi nơi như thế cơ chứ. Chẳng lẽ anh không biết rằng, việc thả thính lung tung như thế là ác với người khác như thế nào sao?
Nhưng chỉ là cô không biết. Anh chẳng bao giờ nói chuyện với ai nhiều như vậy. Chứ đừng nói tới chuyện tán tỉnh đưa tình với phụ nữ. Chỉ có cô, người tuy chỉ là duyên vô tình bèo nước gặp nhau, nhưng lại có thể làm cho anh phá bỏ nhiều nguyên tắc của mình đến vậy.
Bầu không khí tự nhiên trở nên ngột ngạt vì sự im lặng của cả hai người. Âu Dương Chính Thần lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt ấy.
- Em có muốn thử cảm giác khi cưỡi ngựa chạy nhanh thế nào hay không?
- Thật không? Tôi muốn. Anh...
Cô còn chưa dứt lời, anh đã trèo lên ngựa, ngồi ngay ngắn đằng sau lưng cô. Tư thế ngồi của hai người trên lưng một con ngựa, cũng thật là sát quá đi. Cô có chút ngại,
- Anh làm gì vậy? Sao lại trèo lên đây rồi?
- Thì giúp em điều khiển ngựa đó.
Lời nói vừa dứt, anh thúc mạnh vào mông ngựa. Tay giữ chặt dây cương, con ngựa lập tức theo sự điều khiển của anh mà chạy nhanh về phía trước. Trong phút chốc, mọi sự ngại ngùng của cô liền tiêu tán đi đâu hết. Cảm giác này mới gọi là cưỡi ngựa chứ.
Cô sung sướng hú hét, mặc anh điều khiển con ngựa. Phải nói là cảm giác phấn khích này thật sự chinh phục được cô. Cô cứ thỏa mãn tận hưởng cảm giác gió lướt qua mặt mình. Cảm giác như cả con người hòa mình vào thiên nhiên, vào với bao la đất trời, yên bình đến lạ. Đó là cảm giác mà trước đây cô chưa từng có.
Sự phấn khích làm cho Doãn Mạt Hy không hề thấy mệt mỏi, dù đã trôi qua cả ngày dài. Buổi chiều thả chậm theo từng nhịp bước chân vó ngựa. Doãn Mạt Hy nằm dài trên thảm cỏ. Tận hưởng không khí thanh mát và cảm giác mềm mại của những ngọn cỏ mơn trớn trên làn da của mình.
Âu Dương Chính Thần nhìn cô mà trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Chưa bao giờ anh thấy sự yên bình lại tuyệt diệu đến như vậy. Người con gái trước mặt anh đây, rốt cuộc còn bao nhiêu điều mà anh chưa biết về cô. Lúc là một sát thủ, khi là một cô gái bướng bỉnh, nổi loạn. Nhưng ngay giờ phút này, cô lại như một thiếu nữ dịu dàng. Anh nhìn cô mà cứ nghĩ, cô còn nhẹ nhàng hơn những cơn gió dịu nhẹ kia.
Sau khi để cô vui chơi thỏa thích với trò cưỡi ngựa kia, hai người cùng nhau dùng bữa tối ngay tại trang trại. Việc ăn cơm giữa thiên nhiên đất trời cũng không phải là một ý kiến tồi. Một ngày vui chơi mệt mỏi, hai người đã thực sự ăn rất ngon.
Dù trong lòng không muốn, nhưng cuộc vui nào mà chẳng đến hồi tàn. Chín giờ tối, anh lái xe đưa cô về.
Trang trại vốn nằm ở vùng ngoại ô cách xa thành phố. Buổi trưa khi anh đưa cô đến đây đã lái xe mất tận hơn một giờ đồng hồ. Con đường vốn đã vắng lại càng trở nên hiu quạnh hơn trong đêm tối tĩnh lặng.
Cũng may, hai người có chủ đề chung để nói chuyện nên cũng bớt sự nhàm chán. Doãn Mạt Hy thao thao bất tuyệt kể về cảm giác của mình khi được vui chơi cùng những con ngựa. Thỉnh thoảng Âu Dương Chính Thần cũng sẽ đáp lại vài câu như phụ họa cho câu chuyện của cô.
Bất chợt, cả người Doãn Mạt Hy đổ nhào về phía trước sau mot, tiếng thắng xe " Kít " dài của anh. Cô còn chưa hiểu mô tê gì thì đã nghe giọng anh đều đều bên tai căn dặn.
- Em cứ ngồi yên trong đây. Nhớ không được ra ngoài. Nếu có gì thì cứ lái xe đi trước.
- Nhưng mà có chuyện gì vậy. Những kẻ đó là ai?
- Anh không biết, nhưng chắc chắn nửa đêm chặn đường là không có ý tốt. Em tốt nhất cứ ngồi yên trong xe cho anh, như thế anh sẽ yên tâm đối phó bọn chúng.
- Nhưng, tôi, tôi....
Cô còn chưa nói dứt lời anh đã mở cửa xe đi ra ngoài. Doãn Mạt Hy ngồi trong xe cẩn thận quan sát. Có tới chục tên đang đứng chờ sẵn. Nhìn cái dáng vẻ bặm trợn, và sát khí xung quanh bọn chúng là biết chẳng tốt đẹp gì rồi.
Nhưng mà trong lòng cô lúc này lại có chút khâm phục anh đi. Không biết người đàn ông này có bao nhiêu bản lĩnh và dũng khí, mà có thể ung dung đến vậy trong thời khắc như thế này.
Anh vẫn trên người một thân tây trang, điềm nhiên cho tay vào túi quần đi tới. Trông anh chẳng có vẻ gì là sợ hãi hay lo lắng. Cái dáng vẻ điềm nhiên này của anh lại càng làm cho những tên kia càng thêm phần nộ khí.
Dù rằng ở trong xe, nhưng Doãn Mạt Hy vẫn nghe rõ những gì mà người bên ngoài nói. Âu Dương Chính Thần điềm nhiên lên tiếng. Cứ như thể người bây giờ đang bị chặn đường không phải anh vậy.
- Bọn mày cần gì ở tao? Có biết hành vi chặn đầu xe của người khác như vậy là rất mất lịch sự không?
- Mất lịch sự. Họ Âu kia, sắp chết đến nơi rồi mà còn lớn tiếng được.
- Chết. Còn phải xem bọn mày có bản lĩnh đó hãy không đã.
- Đừng nhiều lời. Khi mày cho người ám sát Fancois thủ lĩnh của bọn tao, mày nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay.
Anh " À" lên một tiếng, nghe đầy khinh bỉ. Thì ra là thuộc hạ của Fancois muốn trả thù cho lão đại của mình. Cũng trung thành đó chứ. Chắc bọn chúng nghĩ rằng anh là người đã làm điều đó. Nhưng bọn chúng đã nhầm. Âu Dương Chính Thần anh, làm gì cũng quang minh chính đại, đường đường chính chính mà làm. Cần gì phải làm mấy trò sau lưng như thế.
Doãn Mạt Hy ngồi trong xe nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, đại khái cũng hiểu được lý do của sự việc ngày hôm nay. Có nghĩa là việc hôm qua tổ chức của cô ám sát Fancois, và bọn chúng cho rằng là do bang Bạch Long của anh làm.
Nhưng khoan đã. Bang Bạch Long, Âu Dương Chính Thần? Chủ tịch của tập đoàn JNP? Chẳng lẽ anh chính là Lão đại của Bang Bạch Long? Có thể lắm chứ.
Cô lật lại từng trang ký ức trong đầu của mình. Lần đầu gặp anh, bọn người trong bang Kim Xà dù đang vô cùng giận dữ nhưng thấy anh cũng phải cụp đuôi. Rồi đến mấy tên thanh niên trong quán bar. Rồi thì vụ giao dịch của anh và James. Lẽ ra cô nên nghĩ tới điều này từ sớm mới phải.
Một tiếng " Á" chói tai kéo Doãn Mạt Hy ra khỏi những suy nghĩ của mình. Ngước mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Tên to con vừa mạnh miệng nói với anh đã bị anh một đường bẻ tay. Cô cảm nhận được da đầu mình đang tê rần rần. Ừ thì cô cũng là sát thủ thật đấy. Nhưng mà cái kiểu một cước, nghe được cả tiếng xương vỡ vụn cũng thật là làm người khác rùng mình.
Ngay lập tức, tất cả những tên còn lại cùng nhau xông vào mốt lúc. Thân thủ của Âu Dương Chính Thần đúng là không chê vào đâu được. Anh rất nhanh nhẹn né những cú đánh về phía mình. Và mỗi cú ra đòn của anh đều là vào những chỗ hiểm, nên cũng nhanh chóng hạ được bốn năm tên.
Nhưng có lẽ do bọn chúng đông hơn hẳn. Lấy một chọi mười thì quá là không cân sức. Sức lực của anh cũng vì thế mà cạn kiệt đi không ít. Tình hình thật sự không được khả quan cho lắm.
Doãn Mạt Hy mở cửa xe đi xuống. Dù sao việc luyện võ từ nhỏ của cô cũng không phải chỉ để giải trí. Quan trọng bây giờ là phải thoát khỏi mấy tên đang bám dai như đỉa này.
Ban đầu, bọn chúng không mấy quan tâm đến sự xuất hiện của Doãn Mạt Hy. Vì tất cả đều cho rằng, một người con gái như cô thì cơ thể làm được gì. Chỉ đến khi, một trong số bọn chúng bị cô một đường nhanh gọn, cắt ngang yết hầu bằng sợi dây bạc của mình, chết mà không kịp ú ớ. Một trong số bọn chúng mới lên tiếng.
- Là ả. Kẻ ám sát đại ca, chính là ả.
Tất cả bọn chúng đều nhìn chăm chăm về phía cô. Doãn Mạt Hy thở dài. Đằng nào giết một người cũng là giết, mà giết mười người cũng là giết. Bọn chúng đã trông thấy cách hành sự của cô, thì chỉ có thể chết. Nếu hôm nay bọn chúng không chết, thì sau này khi hành tung bị lộ, cô sẽ là người chết.