Đan Nghi khẽ gật đầu.
Dùng bữa xong, Đan Nghi mặc lên người chiếc váy mới mà Lục Thượng Hàn mua cho cô.
Chiếc váy tối qua cô mặc rất đẹp nhưng đã bị bẩn hết rồi.
Chiếc váy mà hắn vừa mua cho cô cũng không hề kém cạnh gì chiếc váy đó...
Quan trọng là, size rất vừa với thân hình của Đan Nghi, cũng không biết hắn sao biết chuẩn các số đo của cô vậy nữa...
Đan Nghi ngắm nhìn bản thân trong gương, mĩ nhân trong gương mới tuyệt đẹp nhường nào.... đến bản thân cô cũng còn có chút ngây người...
Lục Thượng Hàn còn hiểu rõ cô mặc kiểu dáng, màu sắc như nào là phù hợp nhất.... chiếc váy này rất tôn dáng...
Lại thêm đêm qua cô được Lục Thượng Hàn "chăm chút "kĩ lưỡng vậy nên khí sắc rất tươi tắn,môi không tô son mà tự hồng, mày không kẻ mà đen nháy....rất quyến rũ...
Nếu như cô tìm ra một khuyết điểm gì đó trên chiếc váy này thì có lẽ là chiếc váy được thiết kế có chút bảo thủ, tay nỡ, chiều dài vừa phải,vừa để che đi hết những điểm hút mắt trên người cô..
Nhưng nhìn tổng thể mà nói thì chiếc váy rất đẹp... nên Đan Nghi cũng không tính toán.
Lục Thượng Hàn đưa cô về tới gần Đan gia,hắn dừng xe ở nơi khá là an toàn nên khó bị phát hiện...
Chỉ là trên đường đi hắn lại không kìm được lòng mà "ức hiếp" Đan Nghi... Đan Nghi bước xuống xe, đôi chân như muốn mềm nhũn ra, nếu không phải có Lục Thượng Hàn kịp đỡ thì có lẽ cô đã nhào xuống đất rồi...
Ngược lại với khuôn mặt nhăn nhó vì thấy quãng đường quá dài thì ngài Lục Thượng Hàn lại có chút khó chịu vì thấy quãng đường sao ngắn quá.
Nhìn Đan Nghi quay người bước đi, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn hắn thêm chút nào... Lục Thượng Hàn có chút không vui,cô gái nhỏ này vẫn chưa học được cách đặt hắn ở vị trí quan trọng trong tim rồi...
Dì Dương đang đợi Đan Nghi, nhìn thấy cô,có chút hoảng:
- Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?
- Cháu không sao, dì Dương!
Đan Nghi khẽ cười đáp lại.
Dì Dương thấy thần sắc Đan Nghi rất tốt, cả người như được phủ lên một lớp hào quang vậy.... thì mới yên tâm.
Nhưng tối qua phát sinh việc lớn như vậy, lẽ nào Đan Nghi không bị ảnh hưởng chút nào ư?
Dì Dương có chút lo lắng bước theo sau Đan Nghi:
- Tiểu thư,tối qua tiểu thư đi cùng người bạn nào vậy?
Đan Nghi không đáp lời, dì Dương lại nói tiếp:
- Bạch gia tìm đến một thuyết khách,đang ở trong thư phòng nói chuyện với lão gia...
Đan Nghi giờ đã chắc chắn rằng ba cô sẽ không thể chấp nhận sự cầu xin nào của Bạch gia nữa... nhưng cô vẫn cần làm thêm một việc....
Nhân phẩm của ba mẹ Bạch Văn Bình so với bản thân hắn thì cũng chả khác nhau là mấy... mà bọn họ lại theo ba cô một thời gian dài vậy.... cô sợ ba cô sẽ mềm lòng mà cho bọn họ thêm một cơ hội....
Cô suy nghĩ một chút rồi rút ra thỏi son,khẽ tô tô vẽ vẽ lên mặt... rồi mới bước về phía thư phòng.
Đến cửa phòng thì nghe thấy tiếng ba mẹ Bạch Văn Bình đang quỳ lạy, cầu xin:
- Trần tiên sinh, Văn Bình thực lòng yêu Đan Nghi, đều là con tiện nhân Đường Sa Sa ra sức mê hoặc Văn Bình nên Văn Bình mới phạm sai lầm mà bất kì một người đàn ông nào cũng có thể mắc phải...Trần tiên sinh, xin ngài hãy niệm tình chúng tôi làm thân trâu ngựa theo phục vụ ngài bao năm nay mà cho Văn Bình thêm một cơ hội.
Bên cạnh họ là một người đàn ông lớn tuổi....đó là một lão học giả có tiếng ở thành phố này.... ông ta lên tiếng:
- Trần tiên sinh, con người vốn chả phải thánh nhân, ai mà không có lúc mắc sai lầm, nếu có thể thì xin ngài hãy mở lòng từ bi mà cho Văn Bình thêm một cơ hội.
Đan Nghi nhìn kĩ thì nhận ra đây là một vị học giả gà, không quyền không chức, nhưng là người sống rất ngay thẳng lại bồi dưỡng ra rất nhiều học sinh ưu tú nên được mọi người trong xã hội rất tôn trọng....
.....
Đan Nghi sẽ làm gì tiếp theo đây???