Nhưng người trợ lí cũng không dám quá tò mò, rất nhanh chóng mà thu lại ánh mắt của mình.
- Dùng bữa trước đã! Đêm qua, thể lực tiêu hao nhiều quá rồi.
Lục Thượng Hàn khẽ nhếch môi.
Đan Nghi đỏ mặt,nói:
- Em vào phòng tắm chút đã!
Cô rửa mặt, xúc miệng chút rồi quay lại bàn ăn,đã không còn thấy thiếu tự nhiên như khi nãy...
Người trợ lí của Lục Thượng Hàn cùng mấy người phục vụ bày biện xong đồ ăn và đã rời đi.
Các món ăn vừa đẹp mắt lại thơm nức mũi khiến cho cái bụng sớm đã đói meo của Đan Nghi biểu tình ầm ĩ.
Động tác của Lục Thượng Hàn hết sức nhẹ nhàng, nho nhã, ăn vài miếng, đưa mắt nhìn qua phía Đan Nghi.
- Hôm nay anh sẽ qua Đan gia!
Đã kết hôn rồi mà không qua gặp mặt người nhà Đan gia thì thật không ổn.
- Uhm....
Đan Nghi khẽ nhức đầu:
- Tạm thời chưa cần vội...
- Tại sao?
Trong giọng nói của Lục Thượng Hàn có chút không vui,lẽ nào đối với cô mà nói, hắn không cần thiết được đến Đan gia?
Đan Nghi cũng không biết phải nói thế nào, chỉ là giác quan thứ 6 cho cô một cảm giác mãnh liệt rằng, giờ vẫn chưa phải là thời điểm hợp lí nhất.
Cô ngẩng lên nhìn Lục Thượng Hàn,Lục Thượng Hàn cũng đang nhìn cô với đầy vẻ thăm dò.
- Em... em cũng không biết phải nói thế nào nữa, nhưng chỉ có cảm giác là hiện tại anh đừng nên ra mặt vội.
Đan Nghi trước giờ cũng không phải người ăn nói không lưu loát nhưng giờ cũng thấy khó tìm được lời để diễn tả ra cái cảm giác của mình.
- Thuyết phục anh!
[ 说服我 shui fu wo ]
Lục Thượng Hàn buông thìa dĩa xuống...
Vì cảm giác như vị trí của mình trong lòng cô có vẻ chưa được chắc chắn như vậy, khiến hắt nhất thời ăn không ngon miệng.
- Phục vụ anh ngủ?
[睡服你? [ shui fu ni ]
Cô sít nữa phì cả thức ăn đang nhai trong miệng ra.
Cách phát âm của hai từ 说服( shuifu) và 睡服 ( shuifu) là giống nhau, trong đầu cô bỗng đầy ắp những tư tưởng không lành mạnh, cảm giác eo và lưng cũng đau dần lên.
Không phải chứ? Lẽ nào tối qua vẫn chưa đủ sao?
Lưng cô sắp bị hắn làm cho gẫy ra rồi, lại còn hai chân cô nữa, bị hắn điều khiển làm bao tư thế như vậy giờ vẫn còn đau, còn run đây...
Trong đầu hiển hiện những cảnh đêm qua, xấu hổ quá đi mất....!
Đôi mắt mọng nước nhìn sang phía hắn:
- Không phải đã phục vụ anh ngủ rồi sao?
Lục Thượng Hàn ngơ người,mãi mới kịp phản ứng ý của cô là gì...
Cái đầu nhỏ nhỏ kia đang nghĩ những chuyện gì vậy cơ chứ?
- Khụ!
Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng,hắn cũng không ngại nếu cô nghĩ vậy, nếu như cô vẫn đang nghĩ đến cảnh tượng tối qua....vậy thì càng tốt...
Đan Nghi phát hiện ra ánh mắt Lục Thượng Hàn không biết từ khi nào mà trở nên khác lạ vậy nhìn cô....
Đan Nghi vội giữ chặt lấy chiếc áo ngủ...
- Vì anh quá đẹp trai, em sợ sẽ kinh động mọi người khiến cho những người con gái khác sẽ nảy sinh ý đồ với anh.... Đến khi đó họ sẽ tìm cách cướp anh khỏi em thì phải làm sao? Em thật không nỡ để mất anh đâu!
Đan Nghi nhận ra trong ánh mắt hắn cái thần thái khi tối qua ở trên giường nên vội đánh lạc hướng ngay...
- Anh giờ đã là chồng của em!
Biết rõ lời Đan Nghi nói mang ý nịnh nọt hắn nhưng hắn vẫn cảm nhận thấy đâu đó một sự quan tâm của cô giành cho bản thân hắn.
Đan Nghi cười:
- Đúng vậy! Chính bởi anh giờ đã là chồng của em nên em càng muốn dấu anh thật kĩ hơn!
Cô nói điều ấy như một lẽ hiển nhiên...
Lục Thượng Hàn cũng khẽ gật gù:
- Đúng là chưa phải là thời điểm thích hợp! Vốn dĩ là Bạch Văn Bình bội phản em trước, giờ nếu như hôn sự của chúng ta công khai ngay thì Bạch Văn Bình rất có thể làm loạn lên, quay lại cắn em, đổi cho em bội phản hắn!
- Đúng đúng đúng! Ý em chính là vậy!
Đan Nghi cuối cùng cũng hiểu ra tại sao cô cứ vó cảm giác giờ chưa phải là thời điểm thích hợp nhất rồi!
- Đã vậy thì đợi bao giờ thích hợp thì nói tiếp chuyện này vậy!
Lục Thượng Hàn trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều, chí ít thì không phải là do Đan Nghi cố ý, không muốn đưa hắn về gặp người nhà....