Nghĩ đến tiền đồ, tương lai của bản thân,nghĩ đến mĩ nhân sắp thuộc về mình mà bỗng nhiên vuột mất... Bạch Văn Bình đau đớn vô cùng.
Bố mẹ hắn cũng vậy,không dễ dàng gì mà đi được đến bước này, nhưng tất cả đã tan thành mây khói.
Ba của Bạch Văn Bình tặng cho hắn vài cái bạt tai:
- Đồ khốn kiếp,tao với mẹ của mày đã lót đường kĩ như vậy rồi vậy mà tự mày lại phá hủy. Tao phải đánh chết mày!
Bị đánh đau, Bạch Văn Bình hét lên:
- Việc của con, con tự giải quyết! Còn đánh nữa thì con cũng không khách sáo nữa đâu!
Nói xong, quay người bước đi.
Ba của hắn nghe vậy càng thêm tức giận...
Bạch Văn Bình đi được một đoạn thì rút điện thoại gọi cho Đường Sa Sa:
- Đường Sa Sa việc tối nay có phải do cô bày ra không?
Đường Sa Sa đứng bên ngoài biệt thự Đan gia từ lâu, nên cũng nghe phong phanh việc này.
Đến giờ thì danh tiết của ả cũng đã bại tan tành rồi.
Ả tức tối mà rằng:
- Tôi có điên đâu? Tôi mà lại bày ra trò này sao? Tôi vừa nhìn thấy hướng mà Đan Nghi chạy ra ngoài rồi,Bạch Văn Bình, anh nếu còn muốn tiếp túc làm việc lớn thì đến đây nhanh lên!
Bạch Văn Bình vội hỏi:
- Cô định làm gì?
- Hôn ước giữa anh và Đan Nghi không phải bị hủy rồi sao? Vậy giờ anh tìm cách lên giường với cô ta, cô ta còn có thể phản kháng sao? Đến lúc đấy để bảo vệ danh tiếng của Đan gia, Đan gia chắc chắn sẽ phải để anh và Đan Nghi kết hôn!
Đường Sa Sa bày mưu tính kế đầy ác độc,tay ả đang cầm một túi xuân dược....
Để đạt được tài sản của Đan gia, ả nhất định phải ra tay giúp Bạch Văn Bình hoàn thành việc này.
Ả nói tiếp:
- Em đã liên hệ với một số phóng viên rồi, chỉ cần lát nữa cảnh anh ôm lấy Đan Nghi bị chụp lại, tung lên các mặt báo... thì Đan gia sẽ không thể không nghĩ cho danh tiết của Đan Nghi.
Bạch Văn Bình nghe ả nói vậy, thấy giờ cũng chỉ còn mỗi cách đó:
- Anh lập tức đến!
Đường Sa Sa khi nãy đã nhìn thấy Đan Nghi chạy ra ngoài,Đan Nghi chạy ra khỏi Đan gia,thì thuận theo đường lớn mà bước đi.
Cô ôm lấy mặt, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cô đang khóc lóc đau khổ.
Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết rõ trong lòng cô đang vui sướng đến mức nào, cơ bản là không có chút đau buồn nào cả.
Đường Sa Sa cũng lần theo nối Đan Nghi vừa đi...
Đan Nghi dù là bỏ chạy như vậy nhưng trong lòng vẫn hết sức cảnh giác.
Cảm giác có người bám theo,bước chân cô khựng lại.
- Nghi Nghi...
Đường Sa Sa lao vội đến bên Đan Nghi, cố dặn ra vài giọt nước mắt, hai bàn tay giấu sau lưng,đổ xuân dược lên một chiếc khăn tay.
Ả giờ đã đánh mất đi niềm tin của Đan Nghi, lại không rõ trí não cô đã hồi phục đến đâu, nên muốn phục thuốc lên người cô thì đành phải dùng cách này.
Đan Nghi quay đầu lại, Đường Sa Sa rơi lệ, đầy vẻ đau đớn:
- Nghi Nghi là mình có lỗi với cậu, làm tổn hại tình bạn giữa hai chúng ta, xin cậu hãy tha lỗi cho mình...
Đan Nghi lạnh lùng nhìn ả, theo dõi màn diễn của ả.
Đường Sa Sa tiến từng bước gần về phía Đan Nghi, ả vốn thấp hơn Đan Nghi, nên cần phải tiến đến gần hơn thì mới có thể hành động được...
Ả vừa mếu máo vừa nói:
- Cậu đừng tự làm tổn thương bản thân mình nữa, là lỗi của mình, cậu đừng buồn nữa, để mình lau nước mắt cho cậu...
Ả bước tới, giơ tay lên, giơ chiếc khăn tay ra định bít lấy mũi, miệng Đan Nghi.
Loại xuân dược này là Đường Sa Sa tìm được ở trong một quán bar, hiệu quả cực tốt,chỉ cần ngửi chút thôi là...
Đan Nghi sớm biết ả không tốt đẹp gì nên giờ cũng không dễ mắc lừa ả nữa.
Thấy Đường Sa Sa cầm chiếc khăn tay, nhanh như cắt, ra tay giật lấy chiếc khăn bịt lên miệng ả.
Khi trước vì sợ con gái bị bắt nạt nên Đan gia đã mời người đến dạy võ cho cô.
Nên giờ Đường Sa Sa đâu thể nào là đối thủ của cô được?!