Đan gia đúng là đã chuẩn bị xong hết cho việc đính hôn giữa Đan Nghi và Bạch Văn Bình...
Bố mẹ Bạch Văn Bình, từ khi dựa được vào Đan gia thì luôn cúi mình phục vụ cho Đan gia, tận tâm tận lực cống hiến cho Đan gia nên sau một thời gian thì Đan phụ đã gật đầu đồng ý...
Người nhà Đan gia, trên dưới đều đang chuẩn bị kĩ lưỡng cho việc này...
Đan Nghi về tới nhà,dì Dương liền vào phòng tìm cô:
- Đại tiểu thư,tiểu thư sao vẫn thú thái vậy được chứ? Một chút cũng không lo lắng sao?
- Cháu vội gì chứ?
Đan Nghi vừa thay đồ vừa nói vọng ra...
- Đại tiểu thư,tiểu thư định đính hôn với tên Bạch Văn Bình thật sao?
Dì Dương thấy Đan Nghi không để ý gì đến việc này thì vô cùng sốt ruột...
-Không phải tiểu thư thấy hắn có vấn đề sao? Lẽ nào tiểu thư vẫn muốn tự mình nhảy vào vạc dầu?
Đan Nghi cười dịu dàng...
- Dì Dương, dì không phải lo đâu. Vạc dầu này cháu sẽ không nhảy vào đâu!
Dì Dương nhìn cô đầy nghi ngờ:
- Thế tiểu thư còn không nhanh đi tìm lão gia mà nói chuyện đi?
- Không vội!
Đan Nghi bình thản trả lời...
Dì Dương vỗ vỗ ngực...
- Tiểu thư không vội, còn ta thì lo lắng đến sắp sinh bệnh rồi này! Phu nhân mất sớm, tiểu thư là giọt máu duy nhất của Đan gia, lão tử gia thì bệnh nặng, tiểu thư mà lại không tìm được một tấm chồng tốt thì phu nhân ở trên Thiên đường sao có thể an tâm?
Đan Nghi im lặng một lúc,hiện tại ông ngoại ốm ngày một nặng,việc của Đan gia giờ đều do cha cô tiếp quản.
Mẹ cô mất sớm.... bởi vậy giờ đây cô cần phải mở to mắt ra để nhìn người cho rõ,có vậy sau này mới có thể giúp ba cô phát triển Đan gia ngày càng lớn mạnh hơn.
Cô khẽ nhếch môi:
- Dì Dương, cháu đã có cách xử lí việc này, dì không phải lo đâu. Dì cứ đợi đến mai sẽ rõ...
Thấy Đan Nghi kiên định vậy, dì Dương cũng đành không nói gì hơn,quay người bước ra khỏi phòng cô.
Vừa bước ra cửa thì gặp ba của Đan Nghi - Trần Hải Minh.
Đan gia là sản nghiệp của ông ngoại Đan Nghi, ông ngoại chỉ có duy nhất một cô con gái, chính là mẹ của Đan Nghi, tên Đan Khánh.
Khi xưa, Đan gia nghiệp lớn, nhà to, Lão tử gia không muốn con gái đi lấy chồng xa, rời xa mình, rời xa Đan gia nên đã đề nghị ba của Đan Nghi về ở rể.
Trần Hải Minh và mẹ của Đan Nghi sau khi kết hôn thì ở lại luôn trong Đan gia, giúp ông ngoại cô lo quản lí sự nghiệp của Đan gia.
Sau khi Đan Nghi ra đời, Trần Hải Minh đã rất đại độ để con gái theo họ mẹ.
Tất cả mọi người đều biết, Trần Hải Minh là một người chồng tốt và cũng là một người cha tốt, rất mực yêu thương cô con gái độc nhất này của mình.
Nhất là sau khi Đan Khánh qua đời vì tai nạn giao thông, ông liền dồn tất cả tình yêu thương của mình cho Đan Nghi, không tái hôn cũng chả có người phụ nữ nào khác...
Năm nay đã gần 50 tuổi, nhưng vì giờ đã là người tiếp quản toàn bộ sự nghiệp của Đan gia nên điều kiện bảo dưỡng chăm sóc sức khỏe rất tốt, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì không ai có thể đoán ra tuổi thật của ông.
Ông cất giọng trầm ấm:
- Dì Dương, Nghi Nghi ngủ chưa?
- Lão gia, tiểu thư đang chuẩn bị đi ngủ rồi ạ!
Trần Hải Minh gật đầu:
- Dì chăm sóc cho Đan Nghi cẩn thận, đừng để cháu nó chịu uất ức gì nhé!
- Lão gia...
Dì Dương do dự nói:
- Thật sự đồng ý cho tiểu thư đính hôn cùng Bạch Văn Bình sao? ?
- Sao vậy? Nghi Nghi không phải rất thích Bạch Văn Bình sao? Dù Bạch gia, gia cảnh bình thường nhưng được cái mọi người trong nhà đều là những người thông tình đạt lí.
Trần Hải Minh đáp lại....
- Đan gia chúng ta, trước nay đều không xét gia cảnh để bàn việc kết hôn... Dì Dương là muốn nói gì khác sao?
Dì Dương còn chưa kịp nói gì thì Trần Hải Minh đã nói một tràng dài vậy... Lại thêm khi xưa Trần Hải Minh cũng xuất thân từ gia đình bình thường, nên dì Dương cũng không tiện dùng lí do gia cảnh để làm khó Bạch Văn Bình...
Dì Dương đành nói:
- Tôi không dám có ý gì, chỉ là nghĩ đến đại tiểu thư còn nhỏ, giờ mà kết hôn thì sớm quá...