Đan Nghi chạy thật nhanh ra ngoài.
- Nghi Nghi! Nghi Nghi!
Bạch Văn Bình định chạy đuổi theo thì bị Đường Sa Sa giữ lại.
Đan Nghi lợi dụng cơ hội đó lẻn nhanh về căn hộ của Lục Thượng Hàn, ngôi nhà thật sự của cô...
Để tránh máu me bắn lên người, cô chọn cho mình cách vừa ăn hạt hướng dương vừa xem kịch hay qua laptop.
Mở laptop ra, camera đang quay lại cảnh ở căn hộ bên kia...
Cô lấy ra sữa chua hoa quả rồi bắt đầu ngồi xem cảnh Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa cãi lộn...
- Anh là đồ vô lương tâm, dám làm những việc xấu xa này sau lưng tôi.
Đường Sa Sa cào cấu lên người Bạch Văn Bình...
Bạch Văn Bình tự biết mình thua về lí nhưng hắn cũng không chịu nhận là mình đã làm sai.
Hắn ta bây giờ chỉ thấy hối hận vì đã dính líu tới ả Đường Sa Sa này mà thôi.
Hắn cũng không dám làm to chuyện này nên cũng chỉ còn cách đợi Đường Sa Sa trút giận xong...
Đường Sa Sa chửi mắng đủ rồi, hắn mới lên tiếng:
- Dù sao Đan Nghi cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh, anh không quan tâm chút tới cô ấy thì cũng không được. Với lại anh chủ yếu là muốn thử xem cô ta đã hồi phục đến đâu rồi thôi mà!
- Thật?
Đường Sa Sa đã bớt nóng hơn nhiều,cũng trút giận đủ rồi.
Đan Nghi nhìn thấy toàn cảnh trên màn hình laptop, bĩu bĩu môi.
Đường Sa Sa nhìn Bạch Văn Bình, nghĩ cũng thấy hắn nói có lý, bớt giận thêm chút nữa.
Đan Nghi cảm thấy hết trò vui rồi, hai kẻ đó mới đấm đá nhau có chút thế thôi đã dừng lại rồi... cô còn chưa xem chán kịch cơ mà.... ?
Bạch Văn Bình cũng muốn giải quyết yên ấm mọi việc với Đường Sa Sa cho nhanh nên vội thêm:
- Nếu anh mà thật thích cô ta thì lúc trước đã không tìm đến em rồi, anh yêu em thật lòng mà!
- Yêu thật?! Bạch Văn Bình anh ý gì đây? Tay tôi bị thương như thế này, anh hôm nay đến lớp tôi ngó nghiêng chút rồi bỏ đi ngay là thế nào hả?
Trong giọng nói của ả đầy sự oán hận...
- Người đông, Đan Nghi lại đứng đó,anh cũng không tiện nói nhiều với em mà!
Hắn vội giải thích, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để lật mặt với Đường Sa Sa.
Đường Sa Sa tỏ vẻ uất ức:
- Anh xem tay em này, bị thành ra thế này rồi này...
Ả giơ tay ra trước mặt Bạch Văn Bình... còn cố ý để lộ ra một đoạn dài chỗ bắp tay..
Cơ thể Đường Sa Sa vốn rất đẫy đà, mặc lại ít vải, chỉ cần giơ tay lên là nơi vòm ngực trắng nõn nà hiện ra trước mắt Bạch Văn Bình...
Bạch Văn Bình nhìn thấy vậy, mắt chẳng thể chớp nổi cái nào... nhưng nghĩ tới hạnh phúc cả đời mình sau này nên lại đành nhịn lại...
Hắn nói:
- Sa Sa em cố gắng ở nhà dưỡng thương. Thời gian này em đừng nghĩ tới sợi dây chuyền của Đan Nghi nữa.
Đường Sa Sa nhận thấy hắn không còn nhiệt tình với mình như trước, lại có chút cáu giận:
- Không lấy dây chuyền của Đan Nghi thì lấy gì để giả tiền,hai chúng ta sao có thể có cuộc sống sung sướng được?
Bạch Văn Bình càng lúc càng thấy ả ta sao mà não ngắn tới vậy, sao mà tục tĩu tới thế.... lời nào, câu nào cũng không thể không gắn đến tiền...
Thân hình ả đẫy đà, mặt to tròn,trước kia khi lên giường với ả,chỉ thấy thịt nhiều thì thoải mái.... nhưng giờ Bạch Văn Bình càng nhìn lại càng thấy Đan Nghi xinh đẹp, dễ thương, Đường Sa Sa có xách dép chạy theo cũng không thể sánh bằng....
Bạch Văn Bình nói tiếp:
- Sa Sa, là như thế này... bố mẹ anh khi trước có nói với anh, đợi Đan Nghi tròn 18 tuổi thì sẽ cố gắng để hai bên gia đình định hôn ước...
- Cái gì? Anh muốn đính hôn với con tiểu tiện nhân đó!
Đường Sa Sa vừa nghe đã nổi giận:
- Vậy còn tôi thì sao? Tôi phải làm sao? Bạch Văn Bình,những lời anh nói khi anh sung sướng trên giường với tôi đã bị chó tha đi đâu hết rồi?
Bạch Văn Bình thở dài:
- Sa Sa em nghĩ xem, chúng ta mãi cũng không lấy được sợi dây chuyền của Đan Nghi,mà có lấy được rồi, thì muốn bán lấy tiền cũng khó bởi đã quá nhiều người nhìn thấy sợi dây chuyền ấy và biết nó thuộc về Đan Nghi rồi. Như vậy thì đến bao giờ chúng ta mới giả được hết nợ chứ???