Buổi chiều, vừa tan học, hắn liền đi về phía căn hộ của Đan Nghi.
Đan Nghi sớm đoán được hắn sẽ mò tới nên ở sẵn trong nhà đợi hắn.
Quả nhiên Bạch Văn Bình mò tới thật.
Đan Nghi nở nụ cười rạng rỡ, đơn thuần:
- Anh Văn Bình, tay Sa Sa bị thương nặng vậy, lúc sáng sao anh không vào thăm cô ấy?
Bạch Văn Bình vội nói:
- Anh còn vội quay về lớp, không rảnh! Với lại, sao anh phải quan tâm cô ấy nhiều vậy chứ? Anh chỉ quan tâm mỗi bé Nghi Nghi của anh thôi!
Đan Nghi nghe vậy thật thấy buồn nôn.
Nhưng nét mặt vẫn giữ nụ cười vô tư đơn thuần...
Ánh hoàng hôn chiếu qua khe cửa sổ... Đan Nghi ngồi trên sofa sau khung cửa,tia sáng rọi trên người cô tạo thành một vầng sáng thật đẹp...
Nụ cười của cô thật tươi tắn, càng làm tôn thêm nét đẹp trong trẻo vốn có của cô...
Bạch Văn Bình mải mê ngắm nhìn cô, trong lòng không khỏi thầm chửi rủa bản thân " não mình trước kia đúng là bị ngập nước rồi nên mới định bỏ rơi Đan Nghi để tìm đến Đường Sa Sa ".
Nhưng hắn vẫn tin, vẫn còn kịp để làm lại...
Phản chăng Đan Nghi cũng không hề biết chuyện giữa hắn và Đường Sa Sa... Hắn chỉ cần khéo léo dỗ dành cả hai bên thì hắn vẫn vừa có thể giữ quan hệ yêu đương với Đan Nghi mà lại vẫn có thể lên giường cùng Đường Sa Sa...
Hắn ngồi xuống trên ghế Sofa...
Hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean, chải chuốt gọn gàng, không mở miệng ra nói chuyện thì nhìn cũng gọi là thuận mắt...
Khi xưa Đan Nghi chính là bị vẻ ngoài này của hắn đánh lừa, cô thấy hắn khác với những thiếu gia, công tử khác, thấy hắn là người thông minh và chăm chỉ, có chí tiến thủ...
Thế nhưng, sự thông minh và nỗ lực của hắn đã hoàn toàn đặt sai chỗ...
Đan Nghi nở nụ cười tươi, nhìn hắn.
Bạch Văn Bình nhìn Đan Nghi với ánh mắt vừa thâm tình vừa dịu dàng rồi nói:
- Nghi Nghi, anh thật sự rất thích em. Đợi em tròn 18 tuổi, anh sẽ sang nhà em cầu hôn, anh muốn cưới em, sống cả đời hạnh phúc bên em!
- Ukm.
Đan Nghi cố nén sự buồn nôn lại, vẫn giữ nét cười trên môi.
- Nghi Nghi em vừa xinh đẹp vừa đơn thuần,gặp được em là niềm hạnh phúc nhất đời anh...
Bạch Văn Bình càng nói càng động tình, Đan Nghi thật sự là một cô gái đáng để cưới về làm vợ, hắn thật không muốn bỏ nỡ thêm một lần nữa...
Đầu Bạch Văn Bình áp sát đến bên Đan Nghi, định hôn Đan Nghi...
Việc này hắn muốn xác định lại càng nhanh càng tốt.
Hắn còn chưa kịp tiến sát về phía Đan Nghi thì Đan Nghi đã giơ chiếc điện thoại trong tay lên, nói:
- Anh Văn Bình, có thể đợi em nói chuyện xong với Sa Sa không ạ?
Bạch Văn Bình nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Đan Nghi đang hiện lên cuộc gọi với Đường Sa Sa, bỗng chốc mặt mũi tái mét...
- Nghi Nghi... em...
Hắn kinh ngạc đến bức bối...
- Lúc nãy anh đến em đang nói chuyện điện thoại với Đường Sa Sa, còn chưa kịp tắt điện thoại.
Đan Nghi cố nhịn cười, trả lời một cách đầy vô tội....
Không đợi Bạch Văn Bình nói gì thêm, Đường Sa Sa đã đẩy cửa chạy vào....
Ả vốn định gọi điện thăm dò Đan Nghi, xem xem đầu óc cô hồi phục tới đâu rồi. Không ngờ nói chuyện một lúc thì lại truyền đến giọng nói lúc ẩn lúc hiện của Bạch Văn Bình...
Ả giận giữ vô cùng mà phóng đến đây, lao vào cào cấu lên mặt Bạch Văn Bình....
- Đường Sa Sa em điên rồi à?
Bạch Văn Bình kêu lên đau đớn.
- Tôi điên rồi! Anh đang làm trò gì?
Đường Sa Sa lớn tiếng chửi mắng.
-Anh đi mèo mả gà đồng mà còn không cho tôi nói gì sao?
Đan Nghi đứng bên cạnh, khẽ nói:
- Anh Văn Bình, Sa Sa, hai người đừng cãi nhau nữa, ồn quá đi thôi!
Đường Sa Sa đang tức điên:
- Bạch Văn Bình anh nói rõ ràng cho tôi! Không nói rõ thì hôm nay tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Đan Nghi giả vờ sợ hãi, khóc lóc:
- Hai người thật đáng sợ, tôi ra ngoài đây, không thèm quản hai người nữa đâu!