Đường Sa Sa nhìn thấy đúng là bút tích của Tiền Phi thì mới tin,nói:
- Tôi biết ngay mà, cô không thể làm được đề này mà lại!
Ả nhìn Đan Nghi với đầy vẻ khinh thường, một con ngốc mà thôi,sao mà tự làm được đề bài đó chứ?
Nhưng con ngốc này số cũng may mắn quá thể...
Đường Sa Sa cuối cùng cũng đã tin rằng đầu óc Đan Nghi vẫn chưa hồi phục, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô thì tuyệt đối không đủ thông minh để mà trả lời đề bài kia được...
Và thế là hôm nay Đường Sa Sa đã có một ngày tốn công vô ích, vừa không lấy được lòng giáo viên và Lục Thượng Hàn đến nhìn còn chẳng thèm nhìn ả dù chỉ một cái.
Vì lần trước mời mọi người dùng bữa mà lại không có tiền trả đã khiến nhiều bạn học có cái nhìn khác về ả...
Ngược lại,Đan Nghi với gương mặt luôn nở nụ cười tươi tắn lại càng ngày càng chiếm được cảm tình của mọi người xung quanh hơn.
Buổi chiều tan học, Đan Nghi trở về căn hộ...
Căn hộ mà cô ở cùng Lục Thượng Hàn cho cô một cảm giác rất ấm áp...
Vừa mở cửa cô vừa liếc nhìn sang căn hộ kế bên... mở cửa bước vào nhà...
Bước vào phòng mình, để balo xuống...
Còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã xuất hiện một dáng người cao lớn.
Hình như cố tình đợi cô về,Lục Thượng Hàn sớm đã có mặt trong phòng cô rồi.
Đan Nghi chỉ kịp thấy thân hình hắn dịch chuyển, bàn tay cô đã bị hắn chế ngự.
Đôi tay cô bị ghì lên qua đỉnh đầu, dựa vào bức tường... Lục Thượng Hàn chuẩn xác tấn công đôi môi xinh đẹp của cô, nụ hôn nồng cháy bá đạo như thế chẻ tre, khiến cô như sắp bị tan chảy....
"Ư..." Đan Nghi bị động khẽ cất tiếng rên...
Lục Thượng Hàn ôm chặt lấy vòng eo nho nhỏ của cô, bàn tay hắn lướt qua đâu thì đều như mang theo một ngọn lửa nồng nhiệt...
Nụ hôn quá nồng cháy, quá mãnh liệt... Đan Nghi căn bản là không thể ngăn nổi... chỉ còn cách thụ động đón nhận...
Tim cô đập mỗi lúc một nhanh, bản thân cô còn nghe rõ từng nhịp đập gấp gáp ấy....
Cô cũng cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó đang tì vào nơi bụng dưới của cô... nó đang tuyên cáo dục vọng của hắn đã đạt tới đỉnh điểm... sự kiềm chế của hắn sắp không trụ nổi...
Đan Nghi có chút mơ màng, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào người cô... thật dễ chịu...
Cô đắm trìm trong nụ hôn của hắn,bị cuốn vào thế cuồng phong của hắn...
Ngay khi mà Đan Nghi cảm thấy bản thân không thể đứng nổi nữa, đôi chân run rẩy như sắp khụy xuống, chỉ có thể dựa hết vào người Lục Thượng Hàn thì mới miễn cưỡng đứng nổi... Lục Thượng Hàn mới chịu dừng lại...
Lục Thượng Hàn chăm chú ngắm nhìn cô...dường như nhìn cô thở dốc vì hụt hơi như vậy là việc rất thú vị vậy...
Đan Nghi, khuôn mặt ửng đỏ,đôi má vẫn còn nét non nớt ấy thấm đẫm mồ hôi...
Lục Thượng Hàn dừng tay, nhưng cơ thể vẫn áp sát vào cơ thể cô, cơ thể Đan Nghi lúc này mềm nhũn tựa như có thể gục xuống bất kì lúc nào vậy...
Đan Nghi biết... là hắn đang báo thù...
Báo thù việc trong buổi học hôm nay trên lớp cô đã cố tình khêu gợi trêu chọc hắn...
Nhưng mà cô làm vậy cũng chỉ vì muốn trả đũa việc hắn cưỡng hôn cô trong phòng pha cafe mà thôi...
Thật là oán báo oán biết bao giờ xong?
Cơ thể Lục Thượng Hàn vô cùng vững chắc, cơ thể cô thì mềm mại như vậy...thật là một sự đối lập quá rõ ràng...
Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi:
- Nhóc con, dám cả gan châm lửa trên người anh xong chạy nhanh vậy sao? Thật muốn tính sổ với em ngay bây giờ...
- Vẫn chưa tính sổ xong ư?
Có chút không phục cô ngẩng mặt nhìn hắn:
- Bên trong bên ngoài đều bị anh sờ xoạng hết rồi đó!
Bởi vì cô tin tưởng hắn sẽ giữ lời hứa, sẽ không ra tay thật nên cô mới dám to gan như vậy...
Nếu Lục Thượng Hàn mà thật sự là kẻ súc sinh thì có lẽ cô sớm đã tránh xa hắn rồi....