- Tiên sinh, ngài làm việc gì cũng không nên võ đoán như vậy.
An lão gia tử nghiêm nét mặt mà nói với Trần Hải Minh.
Đan Nghi cúi đầu xuống, điệu bộ như sắp khóc.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì đều không khỏi thấy thương thấy xót.
Ai mà không biết Đan Nghi trước giờ vốn sống trong sự vô lo vô nghĩ, cái gì cũng không phải sợ... vậy mà giờ bị ba cô không phân phải trái trắng đen mà mắng chửi, nếu không phải Cảnh Lạc Bình kịp thời ra tay, ông ta thậm chí còn định đánh Đan Nghi nữa.
Sự uất ức trong lòng Đan Nghi, mọi người ai cũng có thể nhận thấy rõ ràng điều đó.
Trần Hải Minh thấy tình cảnh này thì đành nói:
- Được rồi Nghi Nghi, đừng khóc nữa, là ba không tìm hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện nên trách lầm con rồi, con đừng trách ba nhé.
- Ba, con không có trách ba.
Đan Nghi hiểu rõ thời thế nên biểu hiện rất đại lượng.
Cảnh Lạc Bình thấy cô buồn, liền lên tiếng:
- Đan Nghi, anh đưa em ra ngoài đi dạo cho thoải mái chút nhé!
- Được ạ!
Đã đạt được mục đích nên bây giờ Đan Nghi chỉ muốn ra khỏi đây cành nhanh càng tốt mà thôi.
Đan Nghi, Cảnh Lạc Bình cùng nhau bước ra ngoài.
Cảnh Lạc Bình nhíu mày,nói:
- Bác trai lần này thật sự quá đáng, sao có thể nói em như vậy chứ? Kể cả bác trai có không nắm được chân tướng vụ việc thì cũng không thể trách mắng em trước mặt các cổ đông như thế.
Quả thật, Trần Hải Minh lần này làm việc quả là đã rất quá đáng.
Và Đan Nghi cần cũng chính là sự quá đáng như vậy của ông ta.
Đan Nghi lắc đầu:
- Em không trách ba!
- Đan Nghi,em rộng lượng, nhưng cũng không thể đến mức này...
Cảnh Lạc Bình nghĩ đến đây,thấy mình giống như đang nói xấu ba của Đan Nghi nên cũng không tiện nói tiếp.
Cảnh Lạc Bình đổi sang chủ đề khác:
- Không ngờ là em lại có thể trở về Hành Châu học như này. Vốn tưởng em thi đỗ vào Đại học A thì phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể về lại đây.
- Đúng thế, em cũng không ngờ đấy. Sau này mong anh Lạc Bình chỉ giáo nhiều hơn.
Đan Nghi cũng không muốn bản thân mình ủ rũ buồn rầu nên cũng nở nụ cười thật tươi.
- Chỉ giáo thì không dám, anh cũng mới chỉ về trường giảng dạy trong thời gian ngắn. Chúng ta chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi!
Cảnh Lạc Bình khẽ vỗ vỗ vai Đan Nghi.
- Vậy không còn việc gì nữa, em về phòng trước đây.
Đan Nghi mỉm cười đáp lại.
Cảnh Lạc Bình thực ra vẫn còn muốn nói thêm vài câu với Đan Nghi, nhưng thấy dáng vẻ cô ngây thơ hồn nhiên như vậy thì cũng không đành nói thêm gì nữa.
Đan Nghi quay người chạy vụt đi.
Ánh mắt Cảnh Lạc Bình nhìn theo bóng dáng cô mãi...
Nghĩ đến lúc trước, những tưởng cô sẽ thi vào Đại học Hành Châu nên Cảnh Lạc Bình mới quyết tâm xin vào giảng dạy ở đó.
Ai ngờ được nhận vào rồi thì cô lại thi vào Đại học A.
Chỉ là anh ta vừa mới nhậm chức không lâu thì cô lại được chuyển về đây.
Thật không biết nên nói đây là trùng hợp hay là duyên phận nữa.
Nhưng bất luận thế nào, tâm trạng Cảnh Lạc Bình cũng đang rất tốt, chỉ thấy bầu trời càng thêm trong xanh hơn.
Biết chuyện Đan Nghi suýt chút nữa bị đánh, Lục Thượng Hàn dường như muốn phá tung cả cái Đan gia này lên vậy.
Tuy nói Trần Hải Minh là ba ruột của Đan Nghi, cũng biết rằng Đan Nghi hoàn toàn đủ khả năng để đối mặt với mọi chuyện, nhưng hắn vẫn không khỏi tức giận.
Người phụ nữ của hắn,bản thân hắn còn không nỡ lòng động tới dù chỉ một ngón tay, vậy sao có thể để cho kẻ khác ăn hiếp như vậy được chứ?
Đan Nghi phải khuyên giải mãi mới có thể khiến hắn không lao ra phòng khách...
Nhưng trong lòng Lục Thượng Hàn vẫn không khỏi khó chịu, thương Đan Nghi.
Tối đó, Trần Hải Minh họp xong buổi học ở công ty, xuống đến hầm để xe thì đã bị một lũ côn đồ đánh cho thâm tím mặt mày.
Đường đường một người nắm thực quyền của Đan thị châu bảo, dưới sự bảo vệ của vô số vệ sĩ, với hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt trong khu để xe VIP mà lại bị người ta đánh cho thành hình dáng ma hình dáng quỷ như vậy, nói ra thì thật khiến cho người khác khó tin.
Rất nhanh người của sở cảnh sát đã có mặt ở hiện trường.