- Còn gì để mà hỏi nữa?
Trần Hải Minh làm ra vẻ đang vô cùng tức giận:
- Đại học A là nơi mà ai muốn thi cũng có thể thi được sao? Ta vất vả như này là bởi vì ai, còn không phải vì muốn lo cho con bé có một tiền đồ rộng mở sao? Vậy mà con bé lại cứ như vậy mà bỏ dở giữa chừng như này?
Ông ta giả bộ vừa nộ vừa cuống, hoàn toàn nhập vai người đang hết lòng lo lắng cho Đan Nghi.
Trần Hải Minh muốn diễn tốt vai trò của người làm cha ư?
Nhưng rất tiếc, ông ta đã từng bước từng bước phá vỡ hình tượng mà bao năm nay cố công xây đắp.
- Ba, con có thể giải thích, con không có...
Đan Nghi cố ra vẻ đáng thương.
Trần Hải Minh quát lớn:
- Ta không có đứa con gái như này!
Đan Nghi cúi gầm xuống, thật ra trong lòng cô sớm đã không còn coi ông ta là ba nữa.
Trần Hải Minh vô cùng tức giận, vung tay lên định tát mạnh vào mặt Đan Nghi. Ông ta đổ mọi sự tức giận trong thời gian này lên người Đan Nghi.
Đan Nghi thầm cười lạnh lùng, bằng ông ta mà cũng muốn đánh cô ư?
Ông ta muốn đổ mọi sự tức giận lên người cô ư?
Thật là nằm mơ giữa ban ngày mà!
Ngay lúc này, Cảnh Lạc Bình bước vào, giơ tay giữ lấy tay Trần Hải Minh, nghiêm giọng quát lớn:
- Bác Trần, bác làm gì vậy?
- Đan Nghi chưa thông qua sự đồng ý của bác, thậm chí còn chưa nói cho bác biết, mà đã chuyển trường về đây. Cháu nói xem vậy có đáng giận không, có đáng bị đánh không?
Trần Hải Minh phẫn nộ mà nói lớn.
Cảnh Lạc Bình buông tay ông ta ra nói:
- Bác Trần,theo như cháu biết, Đan Nghi không phải vô duyên vô cớ mà chuyển trường về đây đâu. Đan Nghi là một trong những sinh viên trao đổi được cử về Đại học Hành Châu.
- Gì mà sinh viên trao đổi?
Trần Hải Minh vội hỏi.
Cảnh Lạc Bình nói tiếp:
- Hiện tại, đại học A và Đại học Hành Châu có hợp tác cùng nhau, mỗi năm sẽ chọn ra vài sinh viên có thành tích học tập xuất sắc để tham gia trao đổi, sau này họ sẽ có cơ hội lấy cả hai tấm bằng tốt nghiệp từ hai trường. Bác Trần không phân trắng đen mà định đánh Đan Nghi vậy, thật có tốt không?
Trần Hải Minh nhất thời cạn lời, sắc mặt không khỏi ngại ngần.
Những lời mà Cảnh Lạc Bình vừa nói đã đủ khiến ông ta không còn cớ gì mà trách Đan Nghi, càng không thể ra tay đánh cô nữa.
An lão gia tử và Cảnh tiên sinh đều có chút không hài lòng, chỉ là không biểu hiện ra mà thôi.
Trần Hải Minh thấy thật mất mặt:
- Đan Nghi, sao con không nói sớm?
- Ba, lúc trước con đã nói với ba rồi mà, đến cả giấy thông báo cũng đã để trên bàn làm việc của ba rồi. Ở bên kia, ba coi.
Đan Nghi giơ tay chỉ tờ giấy thông báo để trên bàn.
Hôm đó, tranh thủ lúc Trần Hải Minh bận nhất, loạn nhất thì tìm đến nói chuyện với ông ta.
Trần Hải Minh bị việc của Trần Hạo Tuyên làm cho rối tung lên, hoàn toàn không để tâm đến những điều Đan Nghi nói, nên tất nhiên không có lắng nghe, vậy nên căn bản là không hề biết tới việc trao đổi sinh viên kia.
Giờ bị Đan Nghi nói vậy, Trần Hải Minh lại càng thấy bế tắc trong lòng.
An lão gia nhịn không nổi nữa, lập tức nói:
- Tiên sinh,chúng tôi đều biết ngài rất bận, nhưng đại tiểu thư là con gái duy nhất của ngài, dù thế nào chăng nữa thì ngài cũng nên giành chút thời gian mà lưu tâm đến chuyện học hành của tiểu thư mới được.
Trần Hải Minh không còn gì để nói.
Cảnh tiên sinh cũng lên tiếng:
- Tiên sinh,nếu như ngài không có thời gian quản việc của tiểu thư thì vừa hay Lạc Bình lại đang giảng dạy tại Đại học Hành Châu, nay giao việc chăm lo chuyện học hành của tiểu thyw cho Lạc Bình quản thì cũng được.
- Được rồi, mọi người không phải nói nhiều nữa, tôi khác có tính toán.
Hình tượng người cha tốt của Trần Hải Minh lần đầu tiên phải nhận sự chất vấn và đe dọa từ bốn phương tám hướng như này.
An lão gia tử nghiêm nghị nói:
- Nói gì đi nữa, đại tiểu thư cũng là người thừa kế của Đan gia về sau này.