- Trần thúc, thúc nhìn Đan Nghi kìa...
Trần Ngọc Tâm ấm ức lên tiếng.
Trần Hải Minh nhìn về phía Đan Nghi, chỉ thấy Lục Thượng Hàn nghiêng người về phía Đan Nghi mà nói gì đó, lẽ nào hai người họ quen nhau?
Không thể nào, thân phận Lục Thượng Hàn cao quý là vậy, trước giờ không hề tùy tiện kết giao với ai, Đan Nghi có nói thế nào chăng nữa thì cũng chỉ là một sinh viên bình thường,làm gì có cơ hội mà quen với Lục Thượng Hàn.... mà kể cả có quen chăng nữa thì cũng đâu thân thiết đến mức khiến hắn phải đích thân tới dự buổi tiệc này?
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Hải Minh vẫn cho rằng, Lục Thượng Hàn là nể mặt mình nên mới đến dự tiệc....
Còn vì sao lại chủ động đi tìm Đan Nghi ư?
Thì chắc chắn là vì Đan Nghi là con gái ruột của ông ta, nên Lục Thượng Hàn mới đối xử đặc biệt chút vậy thôi mà!
Trần Hải Minh thấy thật phiền não,rõ ràng ông ta cố ý mời Lục Thượng Hàn tới đây để giới thiệu cho Trần Ngọc Tâm, vậy mà giờ...Lục Thượng Hàn chỉ vì muốn lấy lòng ông ta mà lại chủ động tìm Đan Nghi để nói chuyện.
Ông ta đành cố an ủi "cô cháu gái":
- Ngọc Tâm, vì nể mặt ta nên Lục Thượng Hàn mới tiếp cận Đan Nghi vậy thôi. Cháu không phải lo, lát nữa cháu tìm có hội tiếp cận với anh ta, cố gắng nói chuyện nhiều một chút.
- Được!
Trần Ngọc Tâm gật đầu, tán thành luôn.
Trong lòng cô ta đang thầm hạ quyết tâm:
" Hiện tại Lục Thượng Hàn đang ở rất gần rồi,mình phải cố gắng nhanh hơn Đan Nghi một bước mà nắm lấy trái tim anh ta ".
Nhìn thấy mọi người đang bắt đầu khiêu vũ, cô ta chợt nhớ ra bản thân cũng đã từng theo học một khóa nhảy, trong đầu cô ta liền nẩy ra một ý hay ho.
Trần Ngọc Tâm bước về phía Lục Thượng Hàn, định cất lời mời hắn khiêu vũ cùng mình, và chắc chắn sẽ không thể bị từ chối!
Vừa tính toán trong đầu vừa bước đi...
Cô ta đang đi trên chính đôi giày cao gót đính kim cương mà Đan Nghi đã bỏ xó bấy lâu, vốn dĩ đi lại đã khó khăn, thêm nữa chân Đan Nghi còn nhỏ hơn chân cô ta một size.... Trần Ngọc Tâm đi đôi giày này bị kích mũi rất khó chịu, đứng một lúc mà chân tê cứng, mất cảm giác, giờ bước đi thật chả dễ dàng...
Trần Ngọc Tâm vừa uốn éo bước đến đứng trước mặt Lục Thượng Hàn, mới chỉ kịp mở miệng nói:
- Hàn thiếu, có thể nhảy cùng tôi một điệu không?
Đúng lúc này thì chân cô ta bị trẹo một cái, kết quả, mọi người chỉ thấy cô ta quỳ sụp xuống trước mặt Đan Nghi và Lục Thượng Hàn.
Trần Ngọc Tâm vì muốn được nhảy cùng Lục Thượng Hàn một điệu mà quỳ gối cầu xin?
Nhiều người nhìn cảnh này mà không nhịn nổi cười thành tiếng.
Trần Ngọc Tâm mất mặt đến thảm hại,mắt trực trào rơi lệ mà nhìn Lục Thượng Hàn, chỉ hi vọng hắn ra tay dìu mình đứng dậy, rồi cùng mình khiêu vũ... Vậy là có thể hóa giải được cú ngã xấu hổ này của mình rồi....
Cô ta hai mắt ngấn lệ, điệu bộ đáng thương....
Nhưng hiển nhiên là Lục Thượng Hàn không sập bẫy, hắn chỉ điềm nhiên mà rằng:
- Mời Trần tiểu thư đứng lên, chứ hành đại lễ như vậy tôi thật không dám nhận.
Mọi người xung quanh nghe hắn nói vậy thì đều cười không ngớt.
Hết cách, Trần Ngọc Tâm đành phải tự mình đứng dậy, nhưng đôi giày cao gót ấy quả thật là quá trơn, cô ta còn chưa kịp đứng vững thì lại ngã nhào xuống rồi.
Lúc trước, cô ta chưa từng đi đôi giày nào mà cao như thế, giờ liên tiếp ngã vậy cũng chẳng có gì là lạ cả.
Trần Ngọc Tâm hoảng loạn, lồm ngồm đứng dậy , còn chưa kịp vững chân thì từ đâu một quả táo tàu loại nhỏ bắn đúng vào mắt cá chân làm cô ta lại loạng choạng mà ngã xuống, lần này thì đúng chuẩn một cú ngã sấp mặt....ngã nhào luôn vào sàn nhảy, lập tức mọi người đổ ánh nhìn về phía Trần Ngọc Tâm.
Nhưng quả táo nho nhỏ gây ra cú ngã nhào của cô ta thì chẳng ai nhìn thấy...
Người ném quả táo ấy ra là Lục Thiên bởi Lục Thượng Hàn đã ra lệnh, đối với Trần Ngọc Tâm, bất kì lúc nào có cơ hội ra tay thì cứ ra tay.
Lục Thiên chuẩn bị sẵn theo người ba quả táo, nhưng ai ngờ Trần Ngọc Tâm lại tự mình ngã nhào hai lần....