Anh ta về cơ bản là không muốn cho bất kì ai có cơ hội tiếp cận mình.
Trần Ngọc Tâm nhìn theo bóng lưng đi mỗi lúc một xa hơn khỏi tầm mắt của Hắc Khải mà không khỏi tức tối dậm dậm chân....
Nhưng.... Hắc Khải vừa ra về thì Lục Thượng Hàn đã lại đến.
Lục Thượng Hàn vừa xuất hiện thì đã khiến cho cả hiện trường nháo nhào cả lên. Nếu nói thân phận của Hắc Khải đã rất tôn quý rồi thì thân phận của Lục Thượng Hàn mới thật sự khiến cho người khác phải ngước nhìn.
Ngay khi hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều không tự chủ mà nín thở, dõi theo từng bước chân của hắn, tức thì, cả hội trường tĩnh lặng, không lời bàn luận, không tiếng xì xào, ai lấy cũng chỉ tập trung theo từng bước chân của Hàn thiếu.
Trần Hải Minh quá sung sướng, Lục Thượng Hàn quả nhiên vì nể mặt ông ta mà tới dự bữa tiệc tối nay rồi.
Trần Ngọc Tâm phấn chấn hẳn lên, nỗi thất vọng khi nãy đã hoàn toàn tan thành hư vô....
So với Hắc Khải thì cô ta vẫn thấy thích Lục Thượng Hàn hơn một chút.
- Hàn thiếu!
Trần Hải Minh quá đỗi kích động, mặt đỏ bừng bừng, đôi tay còn hơi run run...
Lần trước khi đi dùng bữa cùng Trần Ngọc Tâm, vô tình gặp được Lục Thượng Hàn, thái độ của ông ta đã đủ cung kính lắm rồi....lần này Hàn thiếu lại còn nể mặt mà tới dự tiệc thế này, ý nghĩa lớn lao vô cùng.
- Hàn thiếu đại giá quang lâm thật khiến Đan gia chúng tôi vinh hạnh vô cùng!
Trần Hải Minh giơ tay ra nắm lấy tay Lục Thượng Hàn.
Không động thanh sắc, Lục Thượng Hàn rút tay mình lại, lệnh cho người đi cùng mang quà lên trước, nghiễm nhiên vẫn là, Đan Nghi một phần, Trần Ngọc Tâm một phần.
An Kỳ đang đứng cạnh Đan Nghi, nhìn thấy vậy thì rất khó chịu:
- Khách mời hôm nay đều sao vậy nhỉ? Tặng quà cho bà là phép lịch sự,nhưng tặng quà cho cô ta nữa thì là ý làm sao? Đến cả Cảnh Lạc Bình và Cảnh Hối cũng thế, Hắc Khải cũng tặng, giờ đến Lục Thượng Hàn cũng tặng... bọn họ đều bị chập dây thần kinh rồi à?
Đan Nghi cười mà rằng:
- Người ta thích tặng, chúng ta đâu quản được?
- Nhưng vậy thật không công bằng, bà là đại tiểu thư của Đan gia, còn cô ta là cái thá gì?
An Kỳ rất bất bình, có vẻ như là đã ghét lây sang luôn cả Hắc Khải lẫn Lục Thượng Hàn.
- Tôi đi tìm Cảnh Lạc Bình với Cảnh Hối để tính sổ.
Đan Nghi nhìn về phía Lục Thượng Hàn, Lục Thượng Hàn đang đứng nói chuyện cùng Trần Hải Minh.
Thì ra hôm nay anh ý cũng đến đây dự tiệc.
Chỉ là... không hiểu hắn đến đây là vì ai?
Đan Nghi khẽ cúi xuống , việc liên quan tới vấn đề tình cảm, trước nay cô đều không quá cưỡng cầu, cũng không có ý định quá soi mói nội tâm của hắn.
Đến ngay cả người ba, sống bên mình, yêu thương mình suốt 18 năm qua cô còn nhìn không thấu thì nói gì đến Lục Thượng Hàn.
- Đang nghĩ gì?
Giọng nói trầm ấm đầy quen thuộc của Lục Thượng Hàn vang lên....
- Đang nghĩ tới những chuyện mà bản thân em nhìn không thấu!
Đan Nghi cười nhẹ nhàng.
Lục Thượng Hàn cong cong môi.
- Gặp anh không vui sao?
- Là chẳng ngờ sẽ gặp anh trong hoàn cảnh này!
- Nghe nói bữa tiệc hôm nay sẽ có cả phần khiêu vũ, em có thể nhảy cùng anh một điệu không, cô gái?
Lục Thượng Hàn đưa tay ra trước mặt cô.
Quả nhiên, vừa dứt lời, hội trường đã vang lên tiếng nhạc.
Tiết mục cuối cùng của buổi tiệc chính là màn khiêu vũ này.
Trước đây, Đan Nghi vẫn thường nhảy cùng ba mình, nhưng năm nay, cô sao có thể cho phép mình nhảy cùng ông ta đây?
Đan Nghi đưa mắt nhìn ra khoảng giữa hội trường, mọi người đã lui ra bốn phía, để chừa ra vị trí trung tâm, tạo thành một sàn nhảy khá rộng.
Đã nhiều cặp đôi đã bắt đầu màn khiêu vũ...
Trần Ngọc Tâm thấy Lục Thượng Hàn đứng cạnh Đan Nghi, không biết họ đang nói những gì, nhưng có vẻ như thân mật hơn hẳn những người khác....cô ta rất tức tối.
Không phải anh ta tới đây là vì mình sao?? Rõ ràng là ba là vì mình nên mới mời Lục Thượng Hàn tới đây. Vậy mà giờ lại để con nhóc đó câu hồn vậy sao?