Đầu lưỡi anh khẽ quét qua vành tai, đem đến cảm giác ấm nóng khuấy động trong tai Dụ Trừng.
Dụ Trừng nghe thấy câu nói Dương Tấn Hoài, mặt liền nóng lên, đỏ đến tận mang tai. Cậu phát hiện mình từ khi nào đã nằm hẳn lên người anh, bụng dưới hai người kè sát chặt chẽ, cái vật đang phấn chấn của cậu đâm đâm vào đối phương. Dụ Trừng sợ hết hồn, lập tức muốn xuống khỏi người anh.
Hai tay Dương Tấn Hoài giữ chặt lấy mông cậu, ngược lại như muốn ấn người cậu thật sâu vào giữa hai chân anh, bụng dưới anh thoáng động, cọ cọ hạ thể của Dụ Trừng, làm cho mặt cậu càng thêm đỏ, dáng vẻ vừa khẩn trương muốn giãy dụa lại vừa không dám.
Dương Tấn Hoài như muốn trấn an, lại bắt đầu hôn môi đối phương. Sau đó anh lướt xuống cổ, hôn lên yết hầu Dụ Trừng, còn đưa lưỡi liếm láp một chút, động tác không lưu loát làm cho thiếu niên khẽ nức nở thành tiếng.
Dương Tấn Hoài cũng không nhịn được liếm thêm vài cái trên người cậu.
Đến chỗ cổ áo, anh dùng răng cắn cúc áo, cắn tới cắn lui liền mở được cái đầu tiên.
Tiếng cúc áo bật mở làm cho cả anh lẫn Dụ Trừng càng thêm nhạy cảm run rẩy, tay anh trượt xuống phía dưới, bắt đầu cởi quần của đối phương.
Quần Dụ Trừng đang mặc là kiểu quần đai thun bình thường không dùng dây nịt, kéo một cái là xuống ngay. Lúc Dương Tấn Hoài cởi xuống còn vỗ vỗ mông cậu, thấp giọng nói: "Nâng mông lên một chút."
Dụ Trừng cắn môi, khóe mắt hơi ửng đỏ, tay vẫn nắm chặt vạt áo "ông chồng" mình, vừa chống tay tạo thế nhích cái mông lên. Đối phương cởi quần cậu xuống, tranh thủ liếm lên xương quai xanh cậu, thấp giọng khen ngợi: "Trừng Trừng ngoan."
Quần dài quần lót gì cũng đều bị kéo xuống đến đầu gối. Vật bán cương phía dưới của cậu cũng đứng lên, gác lên bụng anh, khiến áo sơ mi anh đang mặc dính một chút dịch ướt.
Bất thình lình bị cởi sạch trần trụi phơi bày trước mặt đối phương khiến Dụ Trừng vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ, muốn khép hai chân, lại bị y lấy tay cản lại, hơi lạnh trên tay anh làm cho Dụ Trừng không nhịn được run lên một chút.
Đột nhiên cậu ưỡn cổ, kêu lên thành tiếng.
Vật nhỏ non nớt giữa hai chân thiếu niên bị Dương Tấn Hoài ác ý nắm lấy, bao bọc trong lòng bàn tay, hoàn toàn đứng thẳng, kích cỡ cũng to thêm một vòng, chóp đỉnh run lẩy bẩy ứa ra chất lỏng trong suốt.
"Bác, bác, bác sĩ Dương..." Dụ Trừng hoang mang sợ hãi, giọng nói cũng run run. Dương Tấn Hoài lại tiếp tục sờ nắm, ngón tay cái của y gảy nhẹ lỗ nhỏ nơi chóp đỉnh, cả người Dụ Trừng liền căng thẳng, tay nắm lấy vai Dương Tấn Hoài nhỏ giọng rên rỉ.
"Ah..."
Hơi thở cậu mang lại chút ngọt ngào kèm theo chút bủn rủn vì ***.
Dụ Trừng lần đầu bị người khác âu yếm, vui thích đến nỗi da đầu cũng tê dại. Hai tay cậu choàng lên vai người trước mặt, thắt lưng không tự chủ được nâng lên. Một tay Dương Tấn Hoài phục vụ tiểu Dụ Trừng, một tay tách đùi cậu ra. Đến khi đùi Dụ Trừng tách đủ rộng, dưới sự dẫn dắt của y, thân thể khẽ co lại, nửa nằm trên ghế sô pha, chỉ cần hơi nâng thắt lưng, tiểu huyệt đóng chặt giữa kẽ mông liền lộ ra.
Dương Tấn Hoài vuốt lên vuốt xuống chừng mười cái, Dụ Trừng chịu không nổi nữa, tay bấu chặt vai y, chân mày nhíu lại, môi phát ra tiếng rên vừa non nớt vừa khàn khàn, bắn trong tay Dương Tấn Hòai.
Từng đợt từng đợt dịch thể đậm đặc tuôn ra, trong phòng thoáng chốc tràn ngập mùi vị tanh nồng đặc trưng.
Sau khi phát tiết, từ đầu đến chân Dụ Trừng mềm nhũn vô lực, chỉ còn có thể dựa vào vai người trước mặt thở hổn hển.
Dương Tấn Hoài rút miếng khăn giấy lau tay sạch sẽ, khẽ vỗ tay Dụ Trừng, để cậu dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi, bản thân anh lại đứng dậy.
Dụ Trừng nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, áo sơ mi bị cởi hết cúc nhưng vẫn khoát trên người để lộ một mảng ngực trắng nõn. Hai chân cậu mở ra, để lộ tính khí mềm nhũn ở giữa. Cậu cũng không biết bản thân có bao nhiêu gợi cảm, chỉ biết bối rối ngẩn đầu nhìn đối phương.
Dương Tấn Hoài đứng trước mặt cậu, nhìn từ trên cao xuống, bắt đầu tự cởi áo sơ mi của mình. Cho đến khi ***g ngực cường tráng của y lộ ra trong không khí, Dụ Trừng mới hoàn hồn, cả người ngây ngẩn cứng đờ.
Người đàn ông trước mặt cậu cởi áo xong tiện tay ném luôn xuống đất, bắt đầu cởi đến dây lưng. Ánh mắt anh không hề rời khỏi cậu, hành động cũng không chút e dè mà ung dung thong thả.
Dụ Trừng nghe thấy âm thanh dây lưng va chạm với mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ, mặt lại ửng đỏ. Dương Tấn Hoài nhìn cậu chằm chằm từ trên xuống dưới, mặt không biểu cảm, tiếp tục cởi quần ra.
Chiếc quần lót trắng căng chặt bao lấy một thứ thật lớn, hình dạng thứ kia qua làn vải mỏng hiện lên rõ mồn một trước mắt Dụ Trừng. Cậu như nhìn thấy thứ gì vô cùng kinh khủng, mắt trừng lớn.
To... To quá...
Người trước mặt có lẽ bị vẻ mặt của cậu lấy lòng. Anh bắt lấy tay cậu, áp lên thứ cứng rắn đứng thẳng kia.
Dụ Trừng bị cảm xúc nóng bỏng trên tay dọa cho nhảy dựng. Tay cậu bị giữ chặt, không thể vùng ra, đành phải xoa xoa lên chỗ kia. Sau đó cậu lại hốt hoảng phát hiện, vật kia bắt đầu to hơn, nóng hơn, cứng hơn rồi.
Dương Tấn Hoài thì thầm giữa những tiếng thở dốc rối loạn: "Trừng Trừng, thích không, chờ một lát nữa anh sẽ đem thứ này cắm vào người em."
Giọng y hơi khàn, âm thanh thốt ra như bị hơi nóng hòa tan, "Để anh bắn ra, trong cơ thể của em, nha?"