Dụ Trừng cảm thấy cái gọi là "nghĩa vụ" kia chắc không phải là cái "nghĩa vụ" cậu đang nghĩ trong đầu.
Nhưng dây thần kinh của cậu lại căng thẳng như sắp đứt đến nơi.
Cậu nép sát vào lưng ghế, hai vai có chút không kiềm được mà phát run.
"Nghĩa, nghĩa vụ gì..."
Dụ Trừng khẩn trương đến nỗi giọng nói cũng run rẩy theo.
"Thì nghĩa vụ giữa vợ chồng với nhau." Âm thanh của đối phương quanh quẩn bên tai, hơi thở nóng ấm quấn quýt lấy phân thân tai của Dụ Trừng.
"Thời gian hai tháng anh nghĩ là quá đủ để em chuẩn bị tinh thần rồi."
Dụ Trừng hai mắt tròn xoe, con ngươi lúc co lại lúc nở ra, bộ dáng như một con thú nhỏ đang cận kề nguy hiểm, vô cùng đáng thương.
Hôn sự vội vàng, Dụ Trừng chưa kịp phản ứng với những chuyện phát sinh đã bị đóng gói quăng vào chăn chung với Dương Tấn Hoài.
Từ sau khi kết hôn, tuy ngủ chung giường đắp chung chăn, Dương Tấn Hoài chưa bao giờ táy máy dù chỉ là một ngón tay. Dụ Trừng vốn không hề có một chút khái niệm gì về hôn nhân, gặp việc này liền giả bộ làm đà điểu xem như không biết gì luôn.
Dương Tấn Hoài ngắm hàng mi khẽ run của cậu, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên.
Thiếu niên bị kẹt trên ghế sô pha hiển nhiên bị dọa cho sợ, vội vàng hô lên một tiếng, muốn chạy cũng không có chỗ chạy.
"Bác ... bác... bác sĩ Dương..."
"Ừm."
Dụ Trừng không thốt lên được tiếng nào, luống cuống nhìn đối phương, trong mắt dần có hơi nước dâng lên.
Dương Tấn Hoài nắm cằm cậu, thấp giọng nói: "Dụ Trừng, hai ta là bạn đời hợp pháp."
Dụ Trừng phát ra vài tiếng yếu ớt không rõ.
"Sớm muộn gì chúng ta cũng phải làm đến bước này thôi."
Da thịt Dụ Trừng trong tay anh có chút run rẩy.
Giọng Dương Tấn Hoài càng thêm trầm, môi anh ghé sát vào làn môi khẽ run của Dụ Trừng: "Yên tâm giao cho anh đi, được không?"
Dường như bác sĩ nào cũng đều có khả năng mê hoặc lòng người bằng giọng nói, rõ ràng tim Dụ Trừng đang nhảy nhót vô cùng bất an trong ngực, cậu lại không tự chủ được, ừ một tiếng.
"Ngoan lắm."
Dương Tấn Hoài thấp giọng nói, hai phiến môi mỏng còn mang theo chút hơi ấm liền chạm vào môi Dụ Trừng.
Cơ thể Dụ Trừng cứng ngắc, đôi môi cậu tùy ý cho hai phiến môi cùng đầu lưỡi của đối phương cọ xát, tỉ mỉ gặm mút.
"Ngoan, thả lỏng, mở miệng ra."
Cậu có thể cảm giác chút ướt át cùng nhồn nhột trên môi, não bộ chưa kịp tiếp thu lời của đối phương nói thì ngược lại cơ thể đã phản ứng rất nhanh. Dụ Trừng ngoan ngoãn làm theo. Môi vừa hé mở đã chạm phải xúc cảm dị thường, có thứ gì đó ẩm ướt, trơn trượt, mềm mềm linh hoạt lách qua khe hở giữa hai phiến môi chui vào.
Dương Tấn Hoài dường như rất hài lòng với phản ứng của cậu, miệng lại thầm thì thêm mấy tiếng "bé ngoan", hai chân anh tách ra, khoá hai bên eo Dụ Trừng, hai tay nắm lấy bả vai đối phương, cúi đầu hôn cậu say đắm.
Khoang miệng bị vật lạ xâm nhập khiến Dụ Trừng vô cùng luống cuống, không kịp nghĩ đến chuyện phản kháng, đầu lưỡi co lại một mực lui về phía sau lại bị vật kia hết quấn rồi lại hút. Cậu hứng chịu nụ hôn mãnh liệt này, con ngươi mở to có phần mờ mịt, nhìn người đàn ông trước mặt đang từng bước từng bước chiếm lấy cậu làm của riêng.
Người đàn ông nhìn có chút lạnh lùng, hung dữ nhưng động tác trên môi lại toát ra sự dịu dàng ôn nhu khó tả.
Môi dưới của Dụ Trừng bị cắn nhẹ rồi lại được hai phiến môi mỏng ngậm lấy, day dưa gặm mút đến tê dại. Dụ Trừng cúi mặt, từ cổ họng phát ra một tiếng rên nhỏ: "Ưm..."
Dương Tấn Hoài suýt mất đi khả năng kiềm chế, không tự chủ được cắn môi người nọ mạnh hơn một chút.
Dụ Trừng khẽ cau mày, dường như bị đau, hô hấp lại có chút dồn dập.
Cậu bất tri bất giác ngửa mặt lên, đôi môi khẽ khàng hé mở, phả ra hơi thở ấm nóng lại ngọt ngào, chờ đón những cái hôn của đối phương.
Bàn tay trên bả vai cậu chậm rãi lần xuống dưới, dọc theo xương sống lên xuống vuốt ve, làn da Dụ Trừng cách một lớp vải mềm mại cũng biến hóa, từng tấc da được mơn trớn thoáng run rẩy nhè nhẹ.
Dụ Trừng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên rồi, da gà nổi lên từng mảng, chỗ được vuốt ve đều lưu lại nhiệt độ bàn tay của đối phương. Hai cánh mũi của cậu nhấp nhô thật nhanh, đôi môi bị gặm cắn cũng bắt đầu đáp lại, đầu lưỡi e ấp tiến lên, khẽ chạm vào đầu lưỡi đối phương rồi lại giật mình rút về.
Dương Tấn Hoài vẫn kiên nhẫn ôm hôn cậu, chờ bé ngoan thẹn thùng tự động dâng tới cùng cậu day dưa.
Bàn tay hư hỏng của anh tiếp tục hướng xuống, vuốt ve từng tấc cơ thể người trước mặt, chạm đến eo, lại lần xuống bờ mông đối phương. Anh kéo sát thân thể trẻ trung mềm dẻo của thiếu niên đang nóng lên vì bị hôn hít, vuốt ve vào lòng, cảm thụ ***g ngực đối phương phập phồng mãnh liệt.
Thân thể hai người dần có phản ứng, Dụ Trừng bị hôn đến mơ mơ màng màng, miệng mở lớn không chút đề phòng, đầu lưỡi e dè khẽ chạm vào môi rồi lại thăm dò liếm liếm răng đối phương. Đối phương cũng mạnh mẽ dây dưa, càn quét không thương tiếc trong cổ họng cậu. Một ít nước bọt ứa ra, Dụ Trừng không kịp nuốt liền dọc theo kẽ môi chảy xuống.
Cậu ngay cả sức lực để thở cũng không còn, huống chi là để ý đến cái thứ gì đó cứng rắn đang chĩa vào bụng mình.
Hai phiến môi mỏng rời đi, Dụ Trừng còn đang lơ ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra, mắt khép hờ mờ mịt sương mù, ướt át nhìn người trước mặt, cổ họng vô thức phát ra tiếng hừ khẽ khó chịu.
Dương Tấn Hoài thở gấp hơn, bàn tay không kiềm được càng ra sức nhào nắn xoa bóp cặp mông của đối phương.
Dụ Trừng nhíu mày, không kịp đề phòng thốt ra tiếng rên rỉ. Cả người cậu mềm oặt, túp lều cao cao phía dưới đã xuất hiện mấy vệt ẩm ướt khả nghi.
Dương Tấn Hoài tỏ vẻ kinh ngạc, thấp giọng ướt át thì thầm bên tai cậu: "Hóa ra Trừng Trừng thích được xoa mông sao?"