Trên đường về nhà, Dương Tấn Hoài không nói một tiếng nào. Dù cho Dụ Trừng vốn đã quen với tính kiệm lời của anh, cũng cảm thấy sự im lặng này đem lại không ổn.
Cậu dùng cái đầu do bị úng cồn mà chậm chạp suy tư một lát, sau đó dè dặt cẩn thận hỏi: "Anh... anh đang tức giận sao?"
Bàn tay cầm vô lăng thoáng trở nên căng thẳng, có điều mắt anh vẫn hướng về phía trước, không nhìn sang Dụ Trừng lần nào.
Lúc Dụ Trừng tưởng anh không thèm để ý đến mình nữa, anh lại "ưh" một tiếng.
"..." Dụ Trừng nghẹn họng một phút.
Tuy cậu hỏi xong cũng thật sự quan tâm đến câu trả lời của anh, nhưng mà anh thẳng thắn thừa nhận bản thân đang tức giận cũng khiến
cậu hoàn toàn trở tay không kịp! Chẳng phải bác sĩ Dương sẽ lại nghiêm mặt dối lòng nói không giận sao?
"Em xin lỗi..." Dụ Trừng thành khẩn tạ tội.
Anh không thèm cảm kích: "Em có biết vì sao tôi tức giận hay không mà lại xin lỗi."
"..." Dụ Trừng nghĩ nghĩ, em cũng đâu phải là anh, sao lại lý do anh tức giận được. "Xin lỗi anh, em lại uống rượu..."
Bác sĩ Dương tiếp tục thờ ơ.
Dụ Trừng vẻ mặt cầu xin: "... Còn nữa, em đáng lẽ không nên nói anh là chú của em."
Dù là người mặt lạnh như núi đá ngàn năm chắc cũng sẽ không thích bị kẻ khác gọi thành chú!
Bác sĩ Dương im lặng trong một thoáng, Dụ Trừng lại mơ hồ nghe được tiếng anh nghiến răng.
"Những gì anh nói với em sáng nay, em không nhớ sao?"
Sáng nay... Dụ Trừng xấu hổ cúi đầu: "Em, em không để ý..." lúc đó cậu quá mệt mỏi, chỉ loáng thoáng nghe được đối phương nói gì đó nhưng lại hoàn toàn không nhớ được nội dung cụ thể.
Lần này bác sĩ Dương im lặng thật lâu, không khí tựa như sắp đóng băng, Dụ Trừng rất muốn hỏi anh rốt cuộc buổi sáng đã nói gì, lại không dám hỏi. Giữa bầu không khí khiến cho người ta chỉ có thể chịu đựng lo lắng trong yên lặng, bác sĩ Dương nói: "Quên đi, là anh nghĩ nhiều rồi."
Giọng nói kia bình tĩnh mà lạnh nhạt, không hiểu sao lại tựa như ẩn chứa một loại cảm giác châm chọc nhẹ nhàng.
Bởi vì khí lạnh phát tán mãnh liệt từ trên người anh, Dụ Trừng không dám mạo hiểm lên tiếng nữa, lúc xuống xe cũng cẩn thận đi theo
phía sau anh. Lúc vào cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ dưới nhà, Dụ Trừng cũng líu ríu theo vào, thấy anh cầm lên một hộp đồ ăn sẵn
nhìn không được tươi mới, hiển nhiên là cơm phần ban ngày bán còn dư lại.
Dụ Trừng bật thốt lên: "Anh, anh còn chưa ăn cơm tối sao?"
Dương Tấn Hoài không để ý tới cậu, đi một mạch ra quầy tính tiền, cô nàng thu ngân mỉm cười nói: "Hai vị chỉ mua một phần thôi à? Đêm nay là thất tịch, phần cơm thứ hai chỉ tính nửa giá thôi ạ."
"Không cần." Giọng anh lạnh lùng, tựa hồ còn có chút cộc lốc.
Dụ Trừng bỗng thấy tim mình "thịch" một cái, thôi rồi, đêm nay là thất tịch cơ mà... Lúc nãy ở bữa tiệc tối còn có người trêu sinh nhật Thích
Hoành vừa khéo trùng với lễ tình nhân, kỳ thật đối với Dụ Trừng lễ này chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ việc làm F.A ra đường được rửa mắt nhìn các cặp khác "anh anh, em em" với nhau. Cho dù ngày này Mcdonald's hay khuyến mãi tặng mua hai kem ốc quế, que thứ hai được miễn nửa giá, cậu cũng ăn không hết. Huống chi, đêm thất tịch cũng không náo nhiệt được nhiều người ăn mừng như lễ tình nhân phương Tây, cậu liền theo thói quen bỏ qua luôn.
Tim cậu không hiểu sao lại đập rộn lên, cậu nhìn bóng lưng người đàn ông đi phía trước, vững chãi mà lạnh lùng. Chắc, chắc không phải như cái cậu đang nghĩ đâu ha...
Tuy hai người đã kết hôn rồi, cũng đã có quan hệ "thân mật", cậu vẫn cảm thấy hai người đến với nhau là do ông nội nhiệt tình thái quá của cậu "nài hoa ép liễu", chưa đề cập đến tiếng nói chung, cả hai còn chưa có nền tảng tình cảm. Huống chi bác sĩ Dương luôn đối xử với cậu không mặn không nhạt, vô cùng khách khí lạnh nhạt... Chỉ có những lúc như thế này mới dường như hóa thân thành một người khác, mơ hồ toát ra một chút yêu thương. Nhưng mà như vậy thì chứng minh được gì cơ chứ. Nửa người dưới cùng đại não của đàn ông vốn hoạt động độc lập. Kích thích làm tình cùng tình cảm tất nhiên cũng không liên quan mấy với nhau.
Tựa như lần đầu tiên cậu được anh ôm vào lòng, tựa như những lần cậu dưới thân anh đạt tới cao trào. Dụ Trừng muốn đưa tay đè xuống tim mình, không cho nó loạn nhảy trong ngực cậu nữa.
Không thể kỳ vọng quá nhiều. Con người rất yếu đuối, khi những kỳ vọng lần lượt không trở thành hiện thực, cuối cùng sẽ suy sụp ngã xuống.
Lúc cậu còn rất nhỏ, luôn chờ mong cha mẹ cậu sẽ đến đón cậu đi, dần dà cảm thấy chỉ cần họ đến thăm cậu một chút cũng được rồi, sau đó bị hiện thực tàn nhẫn làm cho tỉnh ngộ, cũng không còn chờ mong trong vô vị nữa, một lòng cố gắng giữ gìn những thứ đang nắm trong tay.
Những người có quá ít thứ trong tay, lại quá sợ phải mất đi nhưng thứ ấy, đa phần sẽ trở nên dịu ngoan, không muốn đòi hỏi gì nhiều. Bởi vì họ không có đủ khả năng để có thể tùy hứng đùa giỡn cáu gắt.
Dụ Trừng đã nhắc đi nhắc lại bản thân không được ôm lòng chờ mong điều gì, vậy mà đến lúc mở cửa nhìn thấy bó hoa hồng đỏ thắm trên tủ giầy, cậu như hóa đá mà khựng lại, đứng ngẩn ra.
Mặt Dương Tấn Hoài như phủ một tầng băng dày cứng ngắc, anh nói: "Trên đường về bị đứa nhỏ bán hoa chặn lại không cho đi nên đành mua giúp một bó."
Lại chém gió, mấy nhỏ bán hoa ven đường có thể bó hoa đẹp như vậy sao.
Thấy cậu đứng yên không có phản ứng gì, mặt anh lại càng đanh lại, lạnh lùng nói tiếp: "Em không thích thì vứt đi."
Nói xong định cầm bó hoa ném xuống đất, Dụ Trừng giật mình chợt tỉnh, vội vàng nhào tới giành: "Đừng, đừng vứt!"
Dương Tẩn Hoài bị cậu nhào vào lòng, hơi bất ngờ, anh lui về phía sau một bước mới đứng vững lại, tay kia vẫn không quên đỡ lấy hông cậu.
Dụ Trừng sợ hãi ôm lấy bó hoa hồng xíu nữa đã bị vứt bỏ, đương nhiên cậu là đàn ông, được tặng hoa hồng cũng không phải chuyện hay ho gì. Có điều đây là lần đầu tiên trong đời có người tặng hoa cho cậu, còn lại là hoa hồng nữa.
Cậu cũng không biết điều này có nghĩa là cậu có quyền cho bản thân trông đợi nhiều hơn hay không. Tuy có hơi sến súa, cũng may hơi rượu vẫn còn chưa tan hết, trong cảm giác tê dại do cồn gây ra, cậu nói với anh: "Cảm ơn anh, em rất thích."
Rồi ngẩng đầu, nhón chân, hướng đến bờ môi của đối phương,tự hôn lên. Thân thể Dương Tấn Hoài cứng đờ, Dụ Trừng học theo kỹ thuật đối phương từng áp dụng lên mình, ngây ngô đưa lưỡi liếm lên khẽ môi anh, sau đó ngậm lấy cánh môi kia, không khống chế được lực đạo mà dùng răng khẽ cắn lên.
Nghe anh cơ hồ hít vào một hơi, cậu tưởng anh bị cắn đau liền tự trách bản thân vụng về, ngay cả việc lấy lòng người ta cũng không làm
được.
Cậu chợt do dự, đang nghĩ có nên ngừng lại không thì bàn tay Dương Tấn Hoài đang đặt trên hông cậu đã siết chặt lại. Anh ôm lấy cậu, dùng sức đáp trả.