Trở lại phòng tiếp tục cùng mọi người chơi trò giết ma sói, Dụ Trừng ngốc ăn nói lung tung liền bị bầu treo cổ, còn bị phạt uống không ít rượu, đến lúc nhận được điện thoại của bác sĩ Dương thì hai má cậu đã đỏ hồng, giọng nói cũng có pha chút ngọng ngịu.
Điện thoại vừa kết nối, Dương Tấn Hoài liền nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ đầu bên kia: "Em đang ở đâu?"
Dụ Trừng nghe thấy giọng nói lạnh băng của anh, thoáng tỉnh táo lại, vội vàng che ống nghe, dường như muốn chắn bớt tiếng ầm ĩ xung quanh.
"Ặc, em đang ở quán karaoke..."
Rõ ràng nói chuyện qua điện thoại không thấy được mặt đối phương, khí thế của Dụ Trừng vẫn xẹp mất không ít.
Dương Tấn Hoài im lặng một thoáng, trong sự im lặng dường như có một loại tâm tình xao động cậu không nhận ra. Sau đó Dụ Trừng nghe tiếng người sau lưng giục cậu: "Dụ Trừng, cậu còn chưa uống rượu phạt nha, không được đánh bài chuồn đâu đó."
Một giọng nói đàn ông mang theo ý cười lúc chen vào: "Cậu ấy uống nhiều quá rồi, vậy đi, tôi thay cậu ta uống."
Dụ Trừng nhìn qua, Thích Hoành nhìn cậu nhướn nhướn mày, tựa như liếc mắt đưa tình. Đặng Ân ngồi bên cạnh y cụp mắt, uống một hớp rượu.
Dụ Trừng không thích bản thân mình bị lợi dụng như vậy, có ai lại cam tâm tình nguyện làm bia đỡ đạn trong chuyện tình cảm của người khác chứ. Có điều chưa kịp phản ứng, cậu đã nghe giọng nói lạnh nhạt cứng rắn truyền đến từ đầu dây bên kia: "Địa chỉ, anh đến đón em."
Trong lúc chờ đợi, Dụ Trừng cảm thấy như ngồi trên đống lửa, có chút không yên lòng. Bác sĩ Dương nói đến đón cậu, cậu càng thấy khẩn trương hơn. Sự kính sợ của cậu đối với bác sĩ Dương phải gọi là ăn tận vào xương luôn rồi.
Cậu nói với Thích Hoành là mình phải về, đối phương nhíu mày, lộ vẻ mất hứng: "Đang chơi vui mà, sao về sớm vậy?"
Dụ Trừng đương nhiên không thể nói chồng mình đến bắt người, chỉ hàm hồ: "Ừm... có chuyện đột xuất..."
Thích Hoành thấy cậu một mực kiên quyết phải đi, đành thả người: "Cậu chỉ có một mình, tôi đưa cậu về!"
Dụ Trừng lắc đầu, đành khai thật: "Thật sự không cần đâu, có người đến đón tôi rồi."
Thích Hoành nhíu mày, ngay cả Đặng Ân cũng nhìn về phía này, Dụ Trừng đối mặt với ánh mắt của hai người, cảm thấy áp lực rất lớn, cũng may bác sĩ Dương đúng lúc gọi điện tới, chắc là đã đến rồi.
Cậu như được đại xá, vội vàng đứng lên: "Người đón tôi đến rồi, tôi đi trước nha. Mọi người chơi vui vẻ."
Bác sĩ Dương đứng đợi ở cửa. Gió đêm có chút lạnh, anh choàng quanh cổ một chiếc khăn cashmere màu xám tro, người cao chân dài đứng một chỗ, mặt mày lạnh lùng nhưng không mất vẻ tuấn tú, khiến các nữ sinh ra vào nhà hàng không khỏi giương mắt quan sát.
Dụ Trừng nhìn thấy bóng lưng của anh không hiểu sao vừa thấy lo sợ vừa có cảm giác an tâm, một chút vui sướng không rõ, lại vừa có chút run rẩy.
Cậu bước nhanh về phía trước, đến sau lưng bác sĩ Dương liền vỗ vai anh một cái, đợi anh quay lại liền nhe răng cười: "Bác sĩ Dương!"
Bác sĩ Dương đưa mắt nhìn cậu trong chốc lát, thản nhiên ừ một tiếng, nói: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
Không biết anh đang vui vẻ hay cụt hứng, Dụ Trừng bình thường bị hỏi như thế sẽ co đầu rụt cổ, có điều hôm nay cậu uống rượu vào liền
to gan hơn hẳn, phản ứng với khuôn mặt lạnh của bác sĩ Dương cũng trở nên chậm chạp trì độn, chỉ lo cười ngu ngốc. Thấy tay bác sĩ Dương buông thõng bên hông, ngón tay thon dài khiến tâm tình cậu nhộn nhạo, rất muốn nắm lấy xoa xoa bóp bóp cho đã, hoặc khiến tay hai người đan vào nhau, cảm thụ hình dạng từng ngón tay của anh.
Đầu vừa nghĩ tay đã động, cậu duỗi "móng vuốt" ra, đột nhiên nghe có ai sau lưng gọi tên mình.
Thích Hoành đi đến chỗ hai người, cầm cặp sách của Dụ Trừng trong tay, cười nói: "Đồ của cậu."
Tầm mắt Dương Tấn Hoài liền chuyển đến nụ cười mỉm chi trên môi Thích Hoành.
Dụ Trừng không hiểu sao, dường như có cơn gió lạnh vừa thổi qua, cậu nhịn không được rùng mình một cái.
Thích Hoành nhìn thấy bác sĩ Dương, vẫn giữ nguyên nụ cười, hỏi: "Đây là?"
Dụ Trừng đang vươn tay nhận lấy cặp sách, bỗng thấy hồi hộp, vội vàng cướp lời: "Người đến đón tôi đó, ặc," ngập ngừng một lát, cậu cắn răng nói tiếp: "Đây là chú của tôi." Dù sao nhìn độ tuổi của bác sĩ Dương, nói là bạn bè càng khiến người ta hoài nghi.
Thích Hoành thoáng sững sờ, y nhìn về phía khuôn mặt lạnh như tiền của bác sĩ Dương, không khỏi nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Có điều y rất nhanh thu lại biểu cảm trên mặt, mỉm cười: "Vậy đành nhờ chú đưa Dụ Trừng về rồi."
Rồi quay sang Dụ Trừng, nói: "Cà vạt cậu tặng tôi rất thích, cám ơn."
Không biết sao, Dụ Trừng cảm thấy người mình chợt lạnh đến nỗi muốn đông thành đá luôn.