Bà ta xụ mặt, chỉ vào Tô Manh mắng: “Tô Môn, cô làm mẹ cái kiểu gì thế? Bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn không làm bữa sáng cho thằng bé? Cô muốn để cháu tôi chết đói sao?”
Tô Manh liếc đồng hồ treo tường, mới có tám giờ mà thôi. Giờ này ăn sáng không tính là quá trễ.
Hơn nữa câu phía sau là có ý gì, cháu gì của bà ta.
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh. Thảo nào mấy năm không thấy bà ta có lòng đem đồ tới nhà, hóa ra là nghe lời của Triệu Trí Tuấn tới thăm cháu.
Tô Manh tự khuyên mình, người trước mát là bà già hơn bảy tám chục tuổi rồi, cô phải tôn trọng người già, không thể quá nóng nảy.
Cô nén giận, ráng nhịn nói: “Dì Triệu à, bình thường nhà con đều ăn cơm vào giờ này. Còn nữa, Tiểu Khải là con của con, không có liên quan gì tới dì hết. Dì không thể nhận cháu bậy bạ được”
Mấy năm nay con trai trong nhà đều chiều bà như Thái Thượng Lão Quân. Bà ta đã không nhớ lần cuối bị người †a nhăn nhó là khi nào rồi, càng không nói tới chuyện người con gái trước mắt này lại là con dâu mà từng bị bà †a hung hăng áp bức trước kia.
Bà ta ở nhà ra oai thành quen liền tiện tay vớ lấy ly trà trên bàn ném vào người Tô Manh: “Tô Môn, năm năm không gặp, cô đủ lông đủ cánh rồi liền dám lên giọng to tiếng với người lớn! Cô đừng có quên tôi là mẹ chồng cô, là bậc bề trên của cô. Con cái cô chăm sóc không kỹ còn không cho người khác nói sao?”
Ly trà nhỏ sượt qua đầu Tô Manh, gò má cô liền đỏ lên.
Tiểu Khải nhìn thấy mẹ mình bị đánh, lập tức nổi giận.
Đừng nhìn nó nhỏ như vậy mà lầm, nó rất thông minh, trực tiếp gọi điện cho phòng bảo vệ: “Bác bảo vệ ơi, ở đây có người đánh mẹ con. Mấy bác mau tới đuổi bà ta đi đi”
Bà ta không ngờ mình mang nhiều đồ ăn tới cho cháu như vậy, chỉ hát ly nước vào mẹ nó mà nó liền gọi điện cho người tới đuổi mình đi.
Bà ta giận điên người nhưng không thể đánh cháu cưng mình được cho nên chỉ có thể ăn hiếp Tô Manh.
“Tô Môn, xem xem cô dạy dỗ cháu tôi thế nào. Cô đi dạy cho nó biết gọi điện báo cảnh sát tới bắt bà nó. Chẳng trách lúc đầu Trí Tuấn nhà tôi không cần cô. May là đã ly hôn rồi, nếu không bà mẹ chồng như tôi không phải sẽ bị cô hành hạ tới chết sao!”
Bà ta vừa mắng vừa đập đồ trên bàn. Động tác đập đồ lại rất dứt khoát.
Nếu như đổi thành nhà họ Triệu, không chừng chỉ ném một cái chén một cái môi cũng đều khiến bà ta xót đứt ruột. Cũng chỉ có lúc đập đồ nhà người khác, động tác của bà ta mới dứt khoát mạnh mẽ như vậy.
Dù sao đồ ném bể cũng không phải của nhà bà ta.
Bộ đồ trà Tô Manh mua trước kia cũng bị bà ta ném bể hết, chỉ còn sót lại mấy mảnh vỡ dưới đất.
Mấy mảnh vỡ dưới chân khiến Tô Manh đến nỗi đỏ cả mắt. Cô nhớ lại chuyện lúc cô và Triệu Trí Tuấn chưa ly hôn bị bà già này ép phạt quỳ. Thù cũ thù mới chồng lên nhau khiến Tô Manh cũng không muốn làm người tốt kính già yêu trẻ gì nữa.
Nếu muốn cô kính già yêu trẻ thì bà già trước mắt phải đáng cho người ta tôn trọng trước đã.
Lúc đó Tô Manh cũng không biết lấy đâu ra sức lực, tiến lên trước, bất chấp bà ta giấy giụa mà kéo ra khỏi phòng, ném ra ngoài cửa.
Bà ta ngồi trên hành lang lạnh lẽo, nhìn cánh cửa phòng trước mặt đóng chặt mà thẫn thờ hồi lâu.
Người vừa rồi mới tóm bà ném ra ngoài như bao rác là đứa con dâu thật thà trước kia sao?
Sau đó lý trí của bà ta liền bị thiêu đốt bởi cơn giận ngút trời.
Đứa con dâu mà trước kia ngoan ngoãn nghe bà dạy dỗ dám ra tay với bà. Muốn tạo phản rồi!
Bà ta ngồi phịch xuống đất khóc váng lên: “Cái đồ lòng dạ độc ác, đồ trời đánh! Nó dám đánh cả mẹ chồng nó.
Tô Môn, cô đúng là đồ súc sinh!”
Tô Manh bị bà ta mắng là đồ súc sinh mở cửa, ném cái giỏ nặng trịch ra ngoài: “Bà không quý đồ nhà tôi thì tôi quý! Bà mang đồ của bà cút đi! Bây giờ nhà tôi không có liên quan gì tới nhà bà hết!”
Nói xong, cô cũng không nhìn ánh mắt căm ghét của bà †a mà đóng cửa rầm một cái không mở ra nữa.
Ngay sau đó, bên ngoài phòng vang lên tiếng chửi rủa càng ác độc chói tai hơn: “Tô Môn, cô dám đối xử với tôi như vậy, cô sẽ không chết yên thân đâu. Cô sẽ không chết yên thân, ra ngoài bị xe đụng chết, uống nước bị sặc chết, chết rồi sẽ xuống địa ngục…