Tô Manh đưa Tiểu Khải đi ăn món dimsum và đùi lợn kho thèm nhớ lâu nay ở trung tâm thương mại gần đó.
Ăn tới nỗi Tiểu Khải vô cùng hài lòng, trên đường trở về công ty liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Lúc Tô Manh ôm Tiểu Khải vào công ty, đúng lúc đụng phải Lâm Tích Ngữ.
Cô nhíu mày tưởng Lâm Tích Ngữ sẽ lại nói cái gì.
Dù sao thì chuyện cô dẫn con tới công ty làm việc là không đúng. Căn cứ theo tính cách không tiếc đối phó với cô của Lâm Tích Ngữ, nhìn thấy chỗ nào cô làm không tốt nhất định sẽ châm chọc một trận.
Nhưng lần này Lâm Tích Ngữ lại không lên tiếng mà chỉ lạnh nhạt liếc Tiểu Khải đang nằm trong lòng Tô Manh, sau đó không nói nửa lời liền rời đi.
Ngược lại bộ dáng điềm tĩnh này lại khiến cho Tô Manh hơi không quen.
Tiểu Khải ngủ thẳng một giấc tới bốn giờ chiều mới uể oải bò dậy khỏi sofa, nhõng nhẽo làm nũng, giọng nghẹn ngào: “Mẹ ơi! Con đau!” Thế nhưng lại dọa Tô Manh thiếu chút bị sặc, căng thẳng chạy ào tới ghế sofa săm soi mặt của Tiểu Khải: “Đau ở đâu? Nói cho mẹ nghe!” Tiểu Khải ngủ tới mức hai má đều đỏ ửng, nước mắt ướt nhẹp lông mị, trông vừa đáng yêu lại đáng thương. Nó bĩu môi chìa tay ra muốn Tô Manh ôm.
Bộ dạng này mới thật sự là một đứa trẻ năm tuổi nên có.
Nhưng thẳng con trai từ nhỏ đã hiểu chuyện nhà cô bày.
ra vẻ khiến người khác cảm thấy xót thương này lại làm Tô Manh sợ hãi hết sức: “Con à, con đừng làm mẹ sợ.
Con rốt cuộc sao rồi, nói với mẹ đi? Đau ở đâu?” Tiểu Khải nằm trong lòng mẹ, giơ cái chân nhỏ mang bít †ất màu xám lên, nói với vẻ tội nghiệp: “Tê chân rồi” Tô Manh nhịn không được phì cười.
Tiểu Khải nghe thấy tiếng cười của mẹ liền cảm thấy.
mất mặt. Hai má đỏ lên như muốn xuất huyết, nghiêm mặt lại hùng hổ nói: “Mẹ, không được cười!” Giống như bộ dạng chú chó nhỏ đang nhe răng với chủ, không những không cảm thấy hung dữ mà còn thấy vô cùng dễ thương. . Truyện Đam Mỹ
Tô Manh cắn môi nhịn cười: “Được được, mẹ không cười nữa. Mẹ sẽ xoa đùi cho con. Con trai cưng của mẹ ngủ tới nỗi chân tê hết lại. Mẹ giúp con xoa” Tiểu Khải khịt mũi hừ khẽ một tiếng, hưởng thụ sự xoa bóp của mẹ.
Tiểu Khải không kén ăn, cực kỳ thích ăn thịt. Chỉ là nó cao hơn mấy đứa nhỏ bằng tuổi nửa cái đầu nên nhìn qua hơi ốm một chút, nhưng lúc sờ vào lại cảm thấy thịt chắc nụi.
Đặc biệt là bàn chân nhỏ, ngón chân múp múp, lòng bàn chân cũng tròn đầy, mềm mại.
Tô Manh cố ý trêu Tiểu Khải: “Con yêu, sờ lòng bàn chân con xong mẹ lại thấy hơi đói rồi” Cô vừa nói vừa dùng tay mò mẫm lòng bàn chân mềm mại của Tiểu Khải, sờ tới nỗi chân Tiểu Khải nhột. Sau đó nó đành rụt chân về, khoanh chân lại giấu ở dưới mông, kiên quyết không cho Tô Manh chạm tới chút thớ thịt nào.
Tiểu Khải dùng đôi mất đen láy như mực nhìn chằm chằm Tô Manh, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Mẹ, con không phải heo. Mẹ cũng không phải là heo mẹ. Cái mẹ sờ không phải là chân heo” Nhìn kỹ thì thấy trong đôi mắt long lanh của nó còn mang theo chút ấm ức.
“Ha ha ha. Phải phải phải. Mẹ không phải heo mẹ. Con không phải là heo con” Tô Manh thương thằng con trai nhà mình chết mất, rõ ràng rất tủi thân mà còn mạnh miệng: “Tối nay chúng ta ăn cơm sườn được không?” Cơm sườn Tô Manh làm là món khoái khẩu nhất của Tiểu Khải nên vừa nghe tối nay có thể ăn món mình thích nhất, Tiểu Khải liền gật đầu lia lịa: “Dạ được, con muốn ăn hai miếng sườn.” Ăn thêm một miếng thịt coi như phí bù đắp cho việc nó cực khổ tìm bạn trai cho mẹ vậy.
“Được, con yêu muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.” Tối hôm đó, nhân lúc Tô Manh đang làm cơm sườn dưới bếp, Tiểu Khải liền lấy thân phận hacker KU gửi một bức mail khiêu chiến cho công ty khoa học kỹ thuật Hướng Dương.
Nội dung email là nó hy vọng chủ tịch của công ty Hướng Dương – Thẩm Dục An – tiếp nhận khiêu chiến vào lúc tám giờ tối mai. Nội dung khiêu chiến là xem xem liệu nó có phá được tường lửa của công ty hay không.
Nếu như nó thắng thì quý công ty phải đồng ý với cậu một điều kiện.