Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới

Chương 33+34



Nghe tới đây, đầu Thanh Vy như bị ai gõ cho cái đau điếng, chân tay lập tức bủn rủn hết cả lên. Lúc ấy thực sự lo quá nên hai mắt cô bỗng nhiên nhoè đi lúc nào không biết, giọng run run hỏi:

- Thế tình hình bố giờ sao rồi?

-Em không biết, bác sỹ vừa gọi cho em, chị em mình tới bệnh viện với bố nhé.

Lúc đó cô không nghĩ được gì nhiều, bỏ hết một đống công việc, cuống quýt cầm chiếc túi xách, khoác vội chiếc áo rồi cùng Thanh Hạ tới bệnh viện.

Phòng cấp cứu sáng đèn, ở hành lang có mẹ cô và Trịnh Minh Đăng đang đi đi lại lại. Vừa thấy hai người, Thanh Vy vội hỏi:

- Bố sao rồi mẹ? Tại sao không ai nói với con chuyện này? Tại sao lại giấu con? Nếu như không phải Hạ nó nói thì hai người còn định giấu con tới khi nào nữa?

Nghe Thanh Vy nói vậy, cả hai người đều liếc mắt nhìn về phía Thanh Hạ, mặt mũi cô ta đang trắng bệch như tờ giấy trắng. Rồi sau đó lại liếc mắt nhìn Thanh Vy,sững sờ một hồi rồi bà ngập ngừng lên tiếng:

- Vy, con bình tĩnh đã.

Thanh Vy ngước mắt nhìn Trịnh Minh Đăng, hai mắt đỏ hoe hỏi:

- Tại sao ngay cả anh cũng giấu em? Có phải…có phải vì chuyện của em nên bố mới sốc như vậy không?

Trịnh Minh Đăng từ từ đưa tay lau dòng nước mắt đang chảy dài trên má cô, nhẹ nhàng bảo:

- Vy, nghe anh nói đã. Bố nhất định sẽ không sao, em bình tĩnh ngồi xuống đây nghỉ ngơi.

Anh trực tiếp kéo cô ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa phòng cấp cứu. Lúc sau mấy người lãnh đạo bệnh viện xuống chỗ phòng cấp cứu rồi nói chuyện với Trịnh Minh Đăng. Có lẽ vì hai bên đều là gia đình có tiếng, đặc biệt Trịnh Minh Đăng lại là người quen biết rộng, anh cũng hay đầu tư cho bệnh viện nên ai cũng nể, đích thân giám đốc bệnh viện vào phòng cấp cứu kiểm tra cho bố cô.

Sau 3 giờ đồng hồ chờ đợi, cuối cùng vị giám đốc bệnh viện kia cũng đi ra, nét mặt ông ấy có vẻ không được tốt lắm. Ông cất giọng nói có chút mất tự nhiên:

- Cậu Đăng, tình hình là chúng tôi cũng muốn giúp bố vợ cậu lắm, nhưng mà cậu cũng biết đấy, ông ấy mới trải qua một lần mổ cách đây không lâu, bây giờ lại trải qua một cú sốc lớn….

Bác sĩ chần chừ một hồi, Trịnh Minh Đăng lên tiếng:

- Có gì bác sĩ cứ nói thẳng.

- Tạm thời cũng qua được cơn nguy hiểm rồi, nhưng chúng tôi cũng không biết bao giờ ông ấy mới tỉnh lại, cái này còn phụ thuộc vào ý chí sống của bệnh nhận.

- Tức là sống như người thực vật?

Vị giám đốc bệnh viện khẽ thở dài một tiếng rồi gật đầu.

- Trước mắt, là như vậy. Vì chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Gia đình cũng đừng quá bi quan, biết đâu kỳ tích sẽ sớm xuất hiện.

- Cảm ơn bác sĩ.

Nghe xong, ngón tay Thanh Vy khẽ run lên. Những lời nói của giám đốc bệnh viện cũng là những vấn đề mà suốt từ dọc đường tới đây cô vẫn luôn suy nghĩ. Thanh Vy biết rõ bệnh tình của bố mình, cô cũng đã từng tìm hiểu, nên phải nói là trong lòng cô sớm đã nghĩ đến trường hợp này, chỉ là cô luôn tự an ủi mình mọi thứ sẽ tốt đẹp lên mà thôi.

Khi ánh mắt Thanh Vy chạm tới khuôn mặt mẹ mình, giờ khắc này cô không cho phép mình yếu đuối, có thế nào cô cũng còn là điểm tựa cho mẹ. Hai mắt bà đỏ hoe, tiếng khóc nghẹn ngào đau đến xé lòng. Cô nhẹ nhàng ôm bà để an ủi, rồi bình tĩnh nói:

- Mẹ, bố không sao đâu, bố sẽ sớm tỉnh lại thôi mà, bác sĩ cũng nói quá nguy hiểm rồi. Bố là người tốt, trời Phật sẽ thương bố, phù hộ độ trì cho bố sớm khỏe.

- Ừm, mẹ biết rồi.

Nói đến đây cổ họng cô cũng nghẹn đắng lại. Cô biết bà cũng đang cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ trước mặt cô thôi. Cô nhớ lần trước bố nằm viện, bà miệng thì an ủi cô nhưng sau đó lại trốn ở một góc ngoài hành lang khóc như mưa. Những ai đã trải qua tình cảnh này mới biết nó hoảng loạn và đáng sợ tới mức nào.

Thanh Hạ nhìn hai người một hồi rồi mới dám lên tiếng:

- Mẹ Ngân với chị Vy để con trông bố cho. Hai người cứ đi ăn trưa trước đi.

Bà nhìn Thanh Hạ, thở dài đáp:

-Không cần đâu, tôi ở đây là được.

Nói xong bà lại đưa mắt nhìn Trịnh Minh Đăng, nói tiếp:

- Đăng, con đưa hai đứa nó đi ăn trưa đi, cũng muộn rồi.

- Dạ nhưng trước tiên mẹ ăn gì để con mua cho mẹ đã ạ. Chứ mẹ không chịu ăn thì lấy sức đâu chăm bố. Chắc sáng giờ mẹ cũng chưa ăn gì.

- Mẹ không sao, mấy đứa cứ về trước đi, mẹ tự lo được mà.

- Con sẽ ở lại đây chăm bố cũng mẹ ( Thanh Vy nói)

Bà nghe xong liền lắc đầu.

- Không được, bây giờ việc công ty giao cả cho con. Trách nhiệm của con bây giờ cực kỳ lớn lao đó. Nghe mẹ, bây giờ bố đã được chuyển về phòng, hơn nữa Đăng nó còn thuê riêng một người y tá để chăm bố giúp mẹ mà. À lại còn cả dì Tư nữa.

Trịnh Minh Đăng và bà nói mãi thì Thành Vy mới chịu về. Thanh Hạ thì xin ở lại cùng ba ngày nay. Sau khi vợ chồng cô khi khỏi thì bà mới nói:

-Hay là cô cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Để tôi chăm ông ấy được rồi.

- Không được đâu mẹ Ngân, chị Vy đã giao lại cho con rồi.

- Không sao, có việc gì tôi gọi.

-Dạ con không mệt với rảnh mà, mẹ Ngân đừng đuổi con đi nữa. Để con đi mua cơm cho mẹ nhé.

- Ừm, thế cũng được.

Chuyện bố Thanh Vy nằm viện, tạm thời các cổ đông vẫn chưa biết, Thanh Vy muốn giấu chuyện này để yên tâm giải quyết hết công việc của công ty mà không bị các cổ đông chèn ép. Sau khi ăn trưa cùng Trịnh Minh Đăng xong, cô lập tức về phòng làm việc, cố gắng giải quyết những tài liệu trên bàn. Cũng may ngày trước không chỉ học về thiết kế thời trang, cô còn nghe theo lời bố học thêm về quản trị kinh doanh nên bây giờ cô mới có thể thông thạo giải quyết các vấn đề của công ty.

Rồi từng ngày trôi qua, Thanh Vy hệt như một cỗ máy vô cùng bận rộn. Hai vợ chồng cô ngoài việc ở công ty thì tối đến lại cùng nhau tới bệnh viện thăm bố. Mỗi ngày, cô đều mong kỳ tích sẽ xảy ra, đáng tiếc là mọi thứ vẫn chỉ là ước mong.
******
Bãi cỏ đằng sau công ty vẫn xanh mượt như lúc trước, chỉ là thời tiết mỗi lúc một lạnh hơn mà thôi. Chẳng biết có phải là do Thanh Vy làm việc quá sức hay là do cô nghĩ nhiều mà trong lúc làm việc đầu đau như búa bổ. Ngay sau đó, cô đứng dậy, cầm một ly cafe nóng hổi xuống ngồi ghế đá trên bãi cõ. Khi nhìn thấy một đứa bé đang chơi bóng, cô có chút không kìm lòng được mà nhớ đến đứa con đã mất của mình.

Thanh Vy nghĩ một lúc rất lâu, trong khoảng thời gian đó, cô tưởng chừng những mạch máu trong cơ thể cô đang bị phá huỷ. Thực sự là nhớ, cô rất nhớ đứa con chưa kịp chào đời của mình.

Bất chợt, một bàn tay đập nhẹ lên vai Thanh Vy đã đánh thức cô bừng tỉnh thoát khỏi dòng suy nghĩ. An An khe khẽ lên tiếng:

- Cafe nguội hết rồi.

- À ừm. Sao cậu lại xuống đây?

An An thở dài ngồi xuống bên cạnh Thanh Vy, từ từ nói:

- Vì lo cho cậu. Cậu lại bị đau đầu đúng không?

- Chẳng biết sao hôm nay lại vậy, chắc là do thời tiết thay đổi.

- Thanh Vy, mình biết dạo gần đây liên tiếp những chuyện xảy ra khiến cậu rất phiền lòng. Nhưng mà tớ xin cậu, nghĩ ít đi được không? Cậu mà như vậy thì làm sao đủ sức khỏe để lo cho công ty. Cậu thấy đấy, cuộc họp lần trước có một vài cổ đông còn tỏ ra chống đối cậu.

- Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu An An, mấy ngày này đã vất vả vì tớ nhiều rồi.

- Trời ạ, có gì mà cảm ơn tớ, bạn bè với nhau cứ khách sáo hoài. Hơn nữa tớ làm công ăn lương mà.

- Mà cậu để ý Thanh Hạ giúp tớ nhé. Hay là tớ suy nghĩ nhiều nhưng chẳng biết sao cứ có cảm giác không an tâm.

- Tớ biết rồi, tớ cũng có để ý tình hình cô ta mấy ngày nay dưới phòng kế toán, nghe trưởng kế toán nói thấy làm việc cũng bình thường.

- Ừm, tớ cũng hy vọng linh cảm của mình là sai.

Tối đó, Thanh Vy không tới ngay bệnh viện mà trực tiếp lái xe về thẳng nhà. Lúc bước vào nhà thì Trịnh Minh Đăng về rồi, anh đang đứng trong bếp xào nấu cái gì đó. Quản gia Kim thấy cô, lễ phép cúi đầu.

- Thiếu phu nhân đã về ạ.

- Dạ vâng, anh Đăng hôm nay nấu cơm hả chú?

- Dạ, thiếu gia đang nấu súp tôm và vài món khác cho thiếu phu nhân đó ạ.

- Dạ vâng, cháu biết rồi ạ. Chú cứ đi làm gì hoặc nghỉ ngơi sớm cũng được.

Nghe được tiếng bước chân Thanh Vy ngày một tới gần, Trịnh Minh Đăng liền quay đầu lại hỏi:

- Em về rồi hả? Lên trên tắm đi, anh pha sẵn nước ấm trong bồn rồi ấy.

- Sao anh biết em về nhà mà pha sẵn thế? Ngộ nhỡ em đến thẳng bệnh viện thì sao?

- Anh có linh cảm em sẽ về nhà.

Thanh Vy đứng ngơ ngác nhìn anh, anh bật cười nói:

- Anh đùa thôi, thì lần nào tới bệnh viện em cũng nói trước với anh rồi cả hai vợ chồng cùng đi mà. Tối nay thấy em không nói gì nên anh đoán vậy.

- Thì ra là thế, làm em cứ tưởng…

- Tưởng gì?

- Tưởng gì còn lâu mới nói.

Nói xong Thanh Vy bật cười đi thẳng lên trên tầng. Lúc tắm xong thì cô nhận được điện thoại của Ngô Hải Nam gọi tới hỏi thăm, do anh đang đi công tác ở nước ngoài nên mỗi ngày chỉ có thể gọi điện an ủi Thanh Vy vài câu. Hôm nay hai anh em nói chuyện hơi lâu nên thành ra lúc xuống bàn ăn cơm canh đã nguội gần hết.

Trịnh Minh Đăng kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi anh múc cho cô một bát súp tôm, anh nói:

- Em ăn thử đi xem ngon không.

- Chồng em nấu cái gì chẳng ngon.

Trịnh Minh Đăng cười, Thanh Vy cầm thìa lên múc một thìa nhỏ nếm thử, quả nhiên ngon hơn hẳn so với những nơi cô đã từng ăn.

Đang ăn ngon lành, cô lại ngước mắt nhìn anh, khe khẽ hỏi:

- Sao anh không ăn đi.

- Tuần nay, đây là bữa đầu tiên anh thấy em ăn ngon miệng.

- Chắc tại do hợp khẩu vị của em.

- Thế này mỗi ngày anh phải dành thời gian nấu cho mình vợ ăn thôi.

- Anh nhớ nhé.

- Ừm. Mà công ty dạo này đang gặp khó khăn gì à?

- Cũng không có gì đâu anh. Giống như kiểu rắn mất đầu thì bây giờ phải chỉnh đốn một chút. Rồi mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo thôi.

- Cần anh xử lý cho không?

Thanh Vy nhìn anh, bật cười đáp:

- cứ xem như thời gian này là thời gian thử thách với em, để em có thêm nhiều kinh nghiệm hơn. Em cũng không thể dựa vào bố mẹ hay anh mãi được.

- Được, nhưng nếu có ai bắt nạt em, anh nhất định sẽ không tha cho họ.

- Em hiểu mà. Anh yên tâm nhé.

Tối đó hai vợ chồng không đến bệnh viện mà ở nhà xử lý công việc tới khuya. Thấy Trịnh Minh Đăng bận rộn với đống dự án ngập đầu, Thanh Vy liền đi pha cho anh một cốc nước cam rồi đặt xuống bàn,nhắc nhở anh uống còn lấy tinh thần. Cuối cùng, anh bận mãi tới hơn mười hai giờ mới xong, lúc đó cô vẫn còn chưa ngủ nhưng cứ nhắm mắt giả vờ như mình đã ngủ say, anh sợ cô mệt nên cũng không có ý làm phiền, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái rồi lặng lẽ nằm xuống.

Lúc sau, cô thấy anh dậy vào nhà vệ sinh rất lâu, cô không biết anh làm gì trong đó mà tiếng xả nước cứ liên tục. Khi anh lên giường nằm, cô cũng xoay người vào anh, hai chân quắp chặt lấy anh theo như một thói quen. Nhưng chẳng ngờ chỉ một cái động chạm nhẹ của cô cũng đủ để người anh nóng râm ran. Lúc đó, cô chợt phát hiện cả chục ngày nay anh đã không được giải tỏa. Chắc cũng có lẽ anh sợ cô mệt mỏi nên đã chục ngày nay cả hai sống một cuộc sống không có tình dục, chỉ lặng lẽ ôm nhau ngủ ngon suốt một đêm dài.

Thanh Vy mở mắt ngước nhìn anh, dưới ánh đèn, cô thấy sắc mặt anh vẫn đỏ. Chắc có lẽ anh đang bực bội và bí bách lắm mà không dám đòi hỏi. Nghĩ tới đây, trong mắt Thanh Vy thoáng hiện chút bối rối nhưng cô không dời ánh mắt đi nơi khác mà vẫn nhìn vào gương mặt anh. Cuối cùng, không nhịn được cô lên tiếng hỏi:

- Có phải anh đang khó chịu lắm không?

- Ừm.

Nói xong anh mới giật mình nhìn xuống khuôn mặt cô, ngạc nhiên hỏi:

- Em vẫn chưa ngủ à?

- Em chưa, thế sao anh còn chưa ngủ?

- Anh…À mà thôi, em mệt rồi, ngủ đi.

Trịnh Minh Đăng thở dài một hơi, ôm chặt cô trong ngực, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô “ ngủ ngon!”

Thanh Vy trong lòng anh, suy nghĩ một hồi rồi chủ động hôn lên cổ anh. Chỉ là một nụ hôn nhưng trong khoảnh khắc đó đã khiến Trịnh Minh Đăng phát tiết dục vọng. Lúc này, anh đổi bị động thành chủ động, đặt lên môi cô một nụ hôn triền miên, quấn lấy lưỡi cô, không ngừng mút vào…

Nụ hôn của anh mang theo tất cả hương vị ngọt ngào của tình yêu, khiến cho cô như chìm đắm vào mật ngọt, mùi hương thơm thoang thoảng như câu dẫn linh hồn cô, khiến cô cam tâm tình nguyện chìm đắm. Trong bóng đêm mờ ảo, tâm tình của cô không ngừng dao động, cô cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn chìm đắm cùng anh trong cơn đam mê tình ái.

Thanh Vy đưa tay vòng qua cổ anh, mặc cho hô hấp của anh đang lướt trên thân thể mềm mại của mình. Trịnh Minh Đăng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, hôn nhẹ lên chiếc xương quai xanh xinh đẹp, rồi theo đó, một đường dọc tới bầu ngực căng tròn đang phập phồng theo hơi thở. Khi chiếc miệng nhỏ của anh ngậm vào nhũ hoa hồng đang dựng đứng, toàn thân Thanh Vy khẽ run lên, cổ họng không kiềm chế được mà phát ra những âm thanh yêu kiều.

Trịnh Minh Đăng cười khẽ, anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng hài lòng. Ngay sau đó, ngón tay kia cũng trở nên tham lam, vuốt dọc từ lưng xuống cặp Mông tròn trịa rồi mân mê về phía hang huyệt nhỏ. Nhìn ngắm bộ dạng mê người của cô, ánh mắt anh như ánh lên tình yêu bất diệt.

- Đăng, anh đúng là xấu xa.

- Anh xấu hay em xấu? Rõ ràng là anh bị em dụ mà.

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên, Thanh Vy nghe vậy không khỏi ngượng ngùng xấu hổ. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô chủ động trượt xuống dã thú giữa hai chân của anh. Lúc chạm phải nhiệt độ nóng bỏng của nó, cô thực có chút bối rối. Đầu ngón tay cô khẽ run, cự long trong tay cô không ngừng bành trướng, vừa muốn né ra lại bị anh giữ chặt lại.

Trịnh Minh Đăng tối nay thực sự bị cô làm cho ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm tới bảo bối của anh khiến không khí hôm nay có chút khác thường so với những lần kích tình trước đây. Mặc dù hai người đã trải qua không ít tư thế bên nhau, thậm chí là dưới nước có, sofa có, bên khung cửa sổ có, nhưng chưa bao giờ thấy cô chủ động như hôm nay.

- Vy, em gọi tên anh đi, anh thích em ở dưới thân anh mà gọi tên anh.

- Đăng…Gia Đăng…

- Ngoan lắm.

Sau đó, anh kéo hai chân cô ra, đưa vật lớn khổng lồ của mình vào thẳng hang huyệt nhỏ, nhẹ nhàng đưa đẩy. Thân thể trắng muốt của Thanh Vy không ngừng chuyển động, cho tới rất lâu sau chất dịch lỏng kia mới phóng sâu vào bên trong. Trịnh Minh Đăng khuôn mặt mãn nguyện hôn nhẹ lên trán cô, rồi nằm vật xuống giường, thuận tiện ôm cô chặt vào lòng mình.

Cứ như thế, từng ngày trôi qua, cả hai không đến mức hàng đêm hoan ai nhưng đêm nào Thanh Vy cũng được sống trong không khí cực kỳ ngọt ngào với sự yêu thương của Trịnh Minh Đăng. Thời gian gần đây, anh còn thường có hành động bất ngờ khiến cho Thanh Vy vô cùng ngạc nhiên và hạnh phúc, dù mệt mỏi với công việc nhưng hơn tất cả là cô còn có anh.

Sáng đó công ty có cuộc họp cổ đông mỗi tháng diễn ra một lần là vào ngày cuối tháng. Vào ngày này, tất cả cổ đông của công ty sẽ tập trung tại phòng họp, cho dù có bận thế nào đi nữa. Khi
Thanh Vy vừa xuất hiện ở cái ghế chủ tịch mà cô thay bố mình ngồi tạm đã khiến không ít người bất mãn. Đặc biệt là phó giám đốc Từ, mấy ngày nay, các chính sách của cô đưa ra hoàn toàn bất mãn với ông.

Dù tốc độ tăng trưởng doanh thu có tăng lên vài phần nhưng ông ta nghi cô chỉ là một bậc tiểu bối, không có quyền gì bắt ông phải làm theo ý mình. Hôm nay nhân cơ hội cuộc họp cổ đông, ông nói:

- Thanh Vy, chính sách cuộc họp cổ đông cháu đã biết, bố cháu lại càng biết, bất kể ai có lý do gì thì đến ngày này cũng phải có mặt họp. Bình thường bố cháu cho một người thiếu kinh nghiệm như cháu lên nắm quyền điều hành thay mình, bọn ta không thèm nói. Nhưng hôm nay, đường đường là người đứng đầu mà làm trái quy tắc là không được đâu nhé.

Các cổ đông khác nghe vậy cũng khẽ xì xào bàn tán rồi đồng loạt lên tiếng:

- Phải đấy Thanh Vy, bố cháu đâu?

- Bố cháu làm gì mà không đến công ty được? Hay là nhà cháu đang giấu chúng ta điều gì?

Nghe vậy, Thanh Vy cũng chỉ khẽ cười đáp:

- Chú Từ tính tình cũng hay quên thật đó. Cháu nhớ cuộc họp cổ đông hai tháng trước, chú lấy lý do
Sức khỏe để vắng mặt. Tháng đó, chính cháu là người đi giải quyết hậu quả cho chú là gì chắc chú vẫn còn nhớ.

Phó giám đốc Từ nghe xong sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ nhìn Thanh Vy, phải nói là cơ hồ lửa giận đang bốc khói ngùn ngụt, tuy nhiên, ông ta không thèm nói gì nữa. Thanh Vy liếc mắt nhìn mọi người, hỏi lại:

- Trong số các chú ngồi ở đây, có ai dám chắc mình chưa từng nghỉ một lần?

Các cổ đông nghe vậy khẽ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút lúng túng. Cũng may mà trước khi bắt đầu cuộc họp, cô đã cho gọi tổng thư ký để báo cáo lại những thành viên tham gia cuộc họp trong 6 tháng trở lại đây, có một điều là hầu hết tháng nào cũng thiếu người.

Sau khi nghe báo cáo số liệu xong, cơ bản là hợp đồng tháng này có tăng lên hơn so với tháng trước, mà những hợp đồng lớn đều do cô mang lại. Nghĩ tới đây, cô cũng phải thầm cảm ơn hai người đàn ông chính là Ngô Hải Nam và Trịnh Minh Đăng, số hợp đồng cô ký được đều là do mối quan hệ của hai người, và tất nhiên cũng không thể thiếu những bản thiết kế Sáng tạo của Thanh Vy.

Ngồi được một lúc thì phó giám đốc Từ lên tiếng:

- Coi như cháu tài giỏi. Nhưng mà công ty cũng không thể vắng bố cháu được lâu đâu. Cháu xem thế nào thu xếp công việc cùng bố mình để ông ấy sớm xong việc.

- Chẳng phải từ trước đến nay, cái chúng ta quan tâm là lợi nhuận công ty. Sao tự dưng chú Từ cứ quan tâm tới bố cháu quá vậy. Đôi khi, bố cháu có thể đằng sau theo dõi được mà. Ai cũng có công việc riêng, xem như đây là cơ hội bố cháu thử thách cháu. Còn cháu có làm được hay không, mọi người đã rõ.

Phó giám đốc Từ kinh ngạc nhìn Thanh Vy, máu trong ông như sôi sùng sục, ông ta không ngờ cô lại dám phản bác lại lời mình trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa giọng nói cũng không có chút khách khí.

- Được rồi, vậy cuộc họp kết thúc ở đây được chưa? Khổ cháu thông cảm, già rồi nên ngồi lâu sẽ bị đau lưng.

Thanh Vy nghe xong, định lên tiếng thì bất ngờ một giọng nói trầm ấm vang lên, từng lời nói cũng vô cùng rõ ràng rơi vào mỗi tai cổ đông:

- Tại sao một công ty khá lớn lại có một cổ đông không có bản lĩnh thế này?mới ngồi họp có một tiếng đồng hồ thôi mà đã kêu đau lưng, vậy thì làm sao làm nên việc lớn. Theo tôi nghĩ, nếu như trong người không khỏe, vậy cũng không cần tham gia cuộc họp. Dù sao thân thể người già cũng không bằng người trẻ, nếu mà không tham gia được cũng chẳng ai trách.

Tất cả mọi người lúc này đều bị giọng nói kia làm cho kinh ngạc, cả Thanh Vy cũng vậy. Mặc dù đã quen với giọng nói hằng ngày của Trịnh Minh Đăng nhưng không nghĩ anh lại xuất hiện ở đây.

Người kinh ngạc nhất vẫn là phó giám đốc Từ, nhưng sau khi nhìn thấy Trịnh Minh Đăng, ông ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi khí thế trước giờ của anh,ông cũng đã nghe tới. Mà các cổ đông trong phòng họp cũng vậy, không ai là không biết tới anh cả, chỉ là chưa có cơ hội tiếp xúc thôi. Trịnh Minh Đăng trong lời đồn là một người vô cùng quyết đoán và lạnh lùng, khí thế của anh cũng ngút ngàn. Hôm nay gặp mặt, thực tế còn vươn xa so với lời đồn. P

Trịnh Minh Đăng thân mặc bộ âu phục màu đen, chậm rãi từng bước tiến về phía Thanh Vy, anh đứng nghiêm chỉnh nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng:

- Xin chào tất cả các cổ đông ở đây. Tôi Xin tự giới thiệu tôi là Trinh Minh Đăng, tổng giám đốc của tập đoàn World. Tôi đến đây với tư cách là nhà đầu tư chính của công ty. Và cũng nhắc để mọi người biết thêm tôi còn là chồng của cô Huỳnh Thanh Vy. Bởi vậy, mọi người vuốt mặt cũng phải nể mũi.

Sau một khắc, tất cả cổ đông trong phòng đều bắt đầu xì xào bàn luận. Mà cái chuyện chồng mình là nhà tài trợ chính của công ty cũng khiến cô vô cùng bất ngờ.

Lúc sau, tất cả các cổ đông đều phải nín thở, khẩu khí của Trịnh Minh Đăng rất lớn, mà anh nói được lại làm được nên không ai dám phản bác. Cuộc họp kết thúc, sắc mặt phó giám đốc khi bước ra khỏi cửa lại càng trở nên khó coi.

Thanh Vy nhíu mày nhìn anh, bình tĩnh hỏi:

- Tại sao anh lại tới đây?

- Anh tới xem ai bắt nạt vợ anh không.

- Đăng, đây là công ty đó.

- Thì anh cũng có quyền tham gia cuộc họp mà.

- Đấy, nói mới nhớ, sao anh lại là nhà đầu tư của công ty?

Đúng là sự việc này Trịnh Minh Đăng chưa hề nói với cô, hơn nữa cô cũng không được biết. Vốn ban đầu anh không nói đâu nhưng cuối cùng phải ngoan ngoãn kể lại sự tình. Thanh Vy lúc này mới hiểu thì ra lúc trước công ty có từng khủng hoảng, bởi vậy ông đã ép cô lấy anh, vừa như một cuộc trao đổi, vừa để giúp cô có một gia đình chồng tốt.

Tối đó, tan làm là anh tới đón cô đến bệnh viện, lúc hai người bước tới hành lang tầng 3 thì chạm mặt một người phụ nữ trung tuổi, mà người này cô nhớ đã gặp ở đâu rồi. Cô quay sang nhìn anh, định lên tiếng thì anh đã nói:

- Là mẹ của Thanh Hạ.

Thanh Vy sững sờ nhìn bà ấy, nói cô ích kỷ cũng được, nhưng mà cô không muốn bà ấy tới đây, vì chắc chắn sẽ gặp mẹ mình. Mà mẹ cô dạo này đã đủ mệt mỏi rồi, nếu nhìn thấy người phụ này, chắc bà sẽ tức không chịu nổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv