Mười giờ tối.
Hạ Niệm Chân cùng các nhân viên của mình chia tay nhau tại cửa quán karaoke Kingdom.
Vương Đông Quân và cô đều đã uống rượu nên không thể lái xe.
Vì vậy, vẫy tay gọi một chiếc taxi và bảo chở về khu phố Hoa Kim.
Hạ Niệm Chân không uống được nhiều rượu nên đã hơi say, bước đi lảo đảo.
Vương Đông Quân muốn dìu cô lên tầng, nhưng bị từ chối.
Cuối cùng đành phải giúp cô bám vào tay vịn cầu thang.
Vương Đông Quân tiếp tục đi theo phía sau, vì sợ rằng cô không cẩn thận ngã lăn xuống.
Cuối cùng cũng lên tầng.
Mở cửa, bật đèn.
Vương Đông Quân không nhìn thấy ai trong phòng khách.
Bình thường lúc này vợ chồng Hạ Đường lẽ ra vẫn đang xem tivi.
Tối nay không biết đã đi đâu?
“Tôi đi vệ sinh. Đừng đi theo tôi.”
Hạ Niệm Chân nói thêm một câu rồi đi vào phòng vệ sinh.
Vương Đông Quân gượng cười, nghĩ thầm, anh không phải là biến thái, đi theo cô vào phòng vệ sinh làm cái gì.
Ngồi xuống ghế sô pha và rót một cốc nước để uống.
Đột nhiên, với đôi mắt sắc bén, anh nhìn thấy một mảnh giấy được ép dưới điều khiển từ xa trên bàn uống nước.
Trên tờ giấy có hai đoạn do Trần Đạm Nhã viết cho Hạ Niệm Chân: “Con gái, bố mẹ nửa năm trước đã đi cầu nguyện ở một ngôi đền trên núi Kim Sơn, đúng là linh thiêng, đã trở thành sự thật. Mẹ và bố con đến đấy làm tạ lễ, ngày kia mới trở về, con ở nhà chú ý chăm sóc bản thân. Đúng rồi, hai ngày này con đến cục dân chính ly hôn với con sói mắt trắng kia đi, thằng này chính là một kẻ ăn bám, bây giờ nếu không quyết tâm ly hôn, sau này con phát triển lớn hơn, lúc đó chỉ sợ muốn ly hôn cũng khó. Hãy nghe mẹ.”
Phần tiếp theo của tờ giấy, Vương Đông Quân không quan tâm chút nào.
Với tính cách của người mẹ vợ này, anh cũng không có gì bất ngờ.
Điều quan trọng nhất là đoạn đầu tiên.
Hai người bọn họ đi tạ lễ, ngày kia mới quay về?
Điều đó chẳng phải có nghĩa là hai ngày này trong nhà chỉ có anh và Hạ Niệm Chân sao?
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Hơn nữa, Hạ Niệm Chân tối nay còn say rượu.
Vương Đông Quân dù sao cũng là đàn ông, khi nhận ra điều này chắc chắn sẽ có những suy nghĩ không lành mạnh.
Không biết từ khi nào, Hạ Niệm Chân đột nhiên xuất hiện ở phía sau anh hỏi: “Đang suy nghĩ gì mà mắt lác hết lên vậy?”
“Hả? Không … không có gì.”
Vương Đông Quân vội vàng trả lời.
Hạ Niệm Chân bĩu môi, không tiếp tục hỏi.
“Đem cho tôi một chậu nước rửa chân rồi mang vào phòng ngủ.”
“Được rồi.”
Vương Đông Quân đáp ứng, đi vào phòng tắm lấy chậu rửa chân, pha nước ấm rồi chạy chậm bưng vào phòng ngủ của Hạ Niệm Chân.
Lúc này cô ấy đang ngồi trên giường, cởi cái tất chân màu đen ra.
Từ góc nhìn ở bên cạnh trông thấy, nhịp tim của Vương Đông Quân không khỏi đập nhanh hơn.
“Còn ngây người làm gì? Còn không mau đem nước vào đi.”
“Ừm.”
Vương Đông Quân đặt chậu rửa chân xuống: “Thử nhiệt độ nước xem?”
Hạ Niệm Chân đặt chân vào chậu nước, được kích thích bởi nước ấm, và ngâm nga một cách thoải mái: “Ừm. Thật thoải mái.”
Vương Đông Quân bắt đầu giúp cô rửa chân.
Rất trơn trượt.
Đang rửa chân, Hạ Niệm Chân đột nhiên hỏi: “Cái tát tối hôm qua anh còn đau không?”
Vương Đông Quân vô thức lau má phải, trả lời: “Có lẽ là không sao đâu. Không đau.”
Nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
Anh nghĩ rằng Hạ Niệm Chân hối hận khi đã tát mình một cái nên đau lòng.
Không ngờ là, Hạ Niệm Chân bĩu môi, lạnh lùng nói: “Nếu không đau, biết thế lúc đó tôi đã mạnh tay hơn một chút.”
“Hả?”
Vương Đông Quân ngẩn ra: “Tại sao? Không phải anh chỉ đánh tên tổng giám đốc Trần Ninh một trận thôi mà, anh thật sự có lỗi sao?”
“Chuyện này tôi biết, không phải lỗi của anh, nhưng mà tôi đang nói chuyện khác, anh biết sai chuyện gì không?”
“Chuyện gì vậy?”
Hạ Niệm Chân nhếch miệng, trên mặt lộ ra vẻ uất ức: “Tôi hỏi anh có sai không?”
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Vương Đông Quân không dám do dự, liên tục gật đầu: “Anh sai rồi. Thật sự là sai rồi.”
“Anh sai ở chỗ nào?”
“…”
Trời ạ.
Tôi làm sao biết được mình sai ở đâu chứ?
“Hừ. Không biết mình sai chỗ nào cũng nhận sai, đàn ông quả nhiên không có cái gì tốt.”
Vương Đông Quân vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ có thể hỏi dò: “Có thể nhắc nhở một chút không?”
Hạ Niệm Chân hơi cúi người xuống, đôi mắt phượng bởi vì uống rượu nên có chút mê ly, nhìn chằm chằm Vương Đông Quân hỏi: “Người phụ nữ tối hôm qua đi vào quán bar Paso Doble với anh là ai? Tại sao cả đêm anh không về?”
Ầm ầm.
Đầu óc Vương Đông Quân trống rỗng vài giây.
Làm sao cô biết rằng mình và Như Hiền đã đến quán bar Paso Doble?
Cô ấy theo dõi mình?
Chẳng trách hôm nay cô ấy không mặn không nhạt với mình, hóa ra là vì chuyện này.
Anh chưa kịp giải thích thì cảnh tượng bất ngờ xảy ra.
Hạ Niệm Chân đột nhiên bĩu môi, ấm ức chảy xuống nước mắt, tiện tay ném cái tất chân màu đen vào mặt anh: “Vương Đông Quân. Có phải là đồ khốn nhà anh cùng cô gái kia uống rượu xong, rồi đi thuê phòng nghỉ đúng không? Hu hu hu đồ khốn nạn, tưởng anh là người thành thật nhưng không ngờ đằng sau lại không khác gì với tên hèn hạ Lê Tiến kia. Đều háo sắc.”
Vương Đông Quân cởi chiếc tất lụa màu đen che mặt có mùi thơm cơ thể ra.
Sững sờ một lúc ở đó không biết mở miệng nói cái gì.
Bởi vì đây là lần đầu tiên kể từ sau ba năm kết hôn, Hạ Niệm Chân lấy loại trạng thái này đối mặt với mình. Có thể liên quan đến việc uống quá nhiều, cũng có thể do quá nhiều áp lực gần đây quá lớn nên cảm xúc mới từ từ trút ra.
Bất kể như thế nào, Vương Đông Quân biết đây là nội tâm thật sự của cô.
Đặc biệt, khi bị Lê Tiến và Văn Thư lừa dối vào lúc đó, phương diện tình cảm của hai người đã rất mâu thuẫn.
Anh vừa mới uống rượu với Như Hiền một chút, theo suy nghĩ của cô ấy thì đã dựng lên hàng chục tập phim truyền hình rồi.
Thật là khủng khiếp.
“Ha ha. Ngay cả dũng khí giải thích cũng không có, nhất định anh đang chột dạ.”
“Anh sẽ giải thích, cây ngay không sợ chết đứng, làm gì có việc gì.”
Vương Đông Quân đang định giải thích, nhưng mà Hạ Niệm Chân đột nhiên lấy tay che lỗ tai lắc đầu, tức giận nói: “Tôi không nghe. Tôi không nghe…”
“Được, được rồi. Vậy anh sẽ không giải thích …, em đừng nóng giận.”
Hạ Niệm Chân lại trợn mắt, nức nở nói: “Anh. Đồ khốn, biết ngay là anh không muốn giải thích.”
Vương Đông Quân suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Trời ơi.
Đất ơi.
Tôi đã làm gì lên tội?
Vốn đã nghĩ rằng loại nội dung kịch bản này chỉ xuất hiện trên Internet ai ngờ lại xảy ra với mình.
Ai nói rằng khi một người phụ nữ say rượu, cô sẽ trở thành chim nhỏ nép vào người chứ?
Tại sao Hạ Niệm Chân uống rượu xong lại trở nên đáng sợ thế này?
Dù là gì thì Hạ Niệm Chân cũng là vợ của anh.
Chính mình không quen, thì ai quen bây giờ?
Chỉ có thể nhẫn nại nói: “Vợ, em hãy tin anh, anh chưa từng làm điều gì có lỗi với em.”
Vẻ mặt của Hạ Niệm Chân tỏ vẻ không tin: “Lại một câu nói dối, ai biết được anh đang nói thật hay là nói dối?”
Vương Đông Quân thở ra một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vợ, nói cho em biết, anh từ khi sinh ra đã vẫn là một trai tân hơn hai mươi năm rồi, nếu đêm qua có lỗi với em, anh thề đến cuối đời vẫn là trai tân.”
“Có thật không?”
Hạ Niệm Chân bĩu môi cẩn thận hỏi.
Vương Đông Quân nghiêm túc gật đầu.
Hai người nhìn nhau trong vài giây.
Hạ Niệm Chân đột nhiên dừng khóc mỉm cười: “Hừ. Tôi biết thằng nhóc nhà anh không dám giở trò. Dù sao cũng là người ta bỏ tiền ra làm đám cưới. Nếu anh dám làm chuyện có lỗi với tôi, bà đây sẽ dùng kéo cắt của quý của anh.”.
Vương Đông Quân cảm thấy lạnh cả người.
“Được rồi, tôi rửa chân xong rồi, có thể đổ nước rửa chân đi, tiện thể giặt luôn cái quần tất. Nhớ chà xát tay, nếu làm rách, anh phải đền lại tôi gấp mười lần.”
“Biết rồi.”
Vương Đông Quân vội vàng đáp ứng.
Nếu thật sự rách, đền mười cái cũng không phải chuyện gì lớn.
Nghĩ xem mình chọn kiểu dáng gì, cô ấy cũng sẽ mặc, chắc chắn rất kích thích.
Ngay khi Vương Đông Quân bưng chậu rửa chân đi đến cửa.
Hạ Niệm Chân đột nhiên gọi lại.
Trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, anh hỏi: “Anh có nhớ lời hứa mà anh đã nói với em vào ba ngày trước không?”